Chương 1411: Hoạn Nạn Có Nhau, Bên Nhau Đến Già
CHƯƠNG 1411: HOẠN NẠN CÓ NHAU, BÊN NHAU ĐẾN GIÀ
Mục Uyển yên lặng nhìn Hạng Thượng Duật.
Cô biết, dựa theo sự hiểu biết của cô với Hạng Thượng Duật, cô nên phủ định rồi yên lặng dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng cô không muốn lừa gạt Hạng Thượng Duật.
“Liên hệ rồi, nhưng chỉ về mặt công việc, có chuyện cần phải giải quyết.” Mục Uyển nói.
Hạng Thượng Duật nhướn mày, ánh mắt sắc bén vài phần: “Vậy nên, em nói muốn đi viếng thăm nước A, có quan hệ với cuộc điện thoại đó?”
“Không thể nói rõ có quan hệ hay không, đi viếng thăm là một hồi kết, đối nội và đối ngoại đều là hồi kết, em cảm thấy cuộc sống cần có cảm giác nghi thức.” Mục Uyển tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Sau chuyến viếng thăm, em và Hình Thiên sẽ không liên hệ nữa sao?” Hạng Thượng Duật hỏi.
Mục Uyển khẽ cười một tiếng: “Viếng thăm xong, em và anh kết hôn, Hình Thiên và Hoa Nhiên cũng sẽ kết hôn, Hoa Nhiên là em gái của em, Hình Thiên sẽ thành em rể của em, anh cảm thấy có thể không bao giờ liên hệ nữa hay không? Gia đình họp mặt, tóm lại chỉ muốn gặp mặt mà thôi, hơn nữa sau này, cũng sẽ gặp mặt nhau trong công việc.”
“Anh rất không thích như này, một tên Lục Bác Lâm thành dượng của em, một tên Hình Thiên còn muốn trở thành em rể của em, thật sự rất buồn bực.” Hạng Thượng Duật oán giận nói.
“Anh cũng không cần quá buồn bực, sau khi em gái em gả cho anh ấy, sẽ đi theo anh ấy về nước A, bình thường sẽ không có nhiều cơ hội gặp mặt.” Mục Uyển nói.
“Hừ.” Hạng Thượng Duật âm dương quái khí đáp một tiếng.
Trong lúc nói chuyện đã tới cửa bộ ngoại giao.
Mục Uyển thấy dường như tâm trạng của Hạng Thượng Duật không quá tốt.
Cô lại không biết nên an ủi như thế nào, cũng không biết nói gì, luôn cảm thấy mình càng nói càng sai.
“Em đi làm đây, hẹn buổi tối gặp.” Mục Uyển nói, chuẩn bị đẩy cửa xe ra, tay vừa đặt trên tay cầm, Hạng Thượng Duật đã nắm lấy tay cô.
Anh hít sâu một hơi, nói với cô: “Em không hôn một cái trước khi đi sao?”
“Hả?” Mục Uyển suy nghĩ một chút, hôn lên mặt anh một cái, dịu dàng nói: “Giữ tâm trạng tốt, đừng suy nghĩ về nó, là của anh thì là của anh, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, nghi kỵ, ghen tuông là một con dao hai lưỡi, sẽ làm tổn thương tình cảm giữa hai chúng ta.”
Hạng Thượng Duật mím môi.
Nhưng anh lại không làm được, anh luôn cảm thấy Mục Uyển sẽ bị Hình Thiên cướp đi.
Trước kia cô yêu Hình Thiên nhiều như thế nào, anh cũng biết.
“Bây giờ em còn yêu Hình Thiên không?” Hạng Thượng Duật hỏi.
Anh giả vờ như không quan tâm, nhưng sự thâm trầm dưới đáy mắt lại rất rõ ràng.
Mục Uyển lắc đầu: “Không yêu nữa, nếu còn yêu anh ấy, anh cảm thấy em sẽ cùng anh kết hôn sao? Lúc trước anh ấy đến tìm em, nói muốn dẫn em đi, anh bảo với anh ấy là anh hạ độc em đúng không, nên anh ấy không thể mang em đi, bây giờ em biết được anh không hạ độc em, nếu muốn cùng đi với anh ấy thì em đã sớm rời đi rồi, lấy thân phận hiện giờ của em, nếu muốn nương nhờ anh ấy, chưa chắc anh đã là đối thủ của anh ấy đúng không, nhưng em không đi cùng anh ấy, có nghĩa em thật sự đã buông tay, vậy nên đừng vì Hình Thiên mà ghen tuông, tức giận, tương lai của chúng ta còn rất dài, còn rất nhiều chuyện ý nghĩa chờ chúng ta làm, em muốn cùng anh bên nhau đến già, cùng nhau phát triển.”
“Ừm.” Hạng Thượng Duật nghe cô nói, dường như rất có đạo lý.
Anh buông lỏng tay ra: “Cho nên bây giờ em đang hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở bên anh, đúng không?”
“Bây giờ là nghĩ như vậy, nhưng tương lai sẽ thế nào, em cũng không biết.” Mục Uyển thành thực nói.
Bởi vì bây giờ cô cảm nhận được tình yêu của Hạng Thượng Duật, cô cũng thích anh, đương nhiên muốn ở bên anh.
Nhưng trong tương lai, nếu anh không còn yêu cô nữa, dựa theo tính cách của cô, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù phải đau thêm lần nữa, cô cũng sẽ buông tay rồi rời đi.
Tất cả những hứa hẹn bây giờ, cũng sẽ không còn tồn tại.
“Anh biết rồi, anh không xứng với lời hứa của em đúng không?” Hạng Thượng Duật bất đắc dĩ nói.
Mục Uyển nhếch khóe miệng: “Không phải em không muốn đưa ra một lời hứa, nhưng lời hứa giữa con người bây giờ quá nhẹ, em thà mỗi ngày làm đến nơi đến chốn, cảm nhận nó, nghĩ kỹ trước rồi làm cho tốt, như vậy mới dài lâu, đúng không?”
“Bây giờ em nói như vậy, anh sao nói lại được em đây? Quên đi, đáp ứng em vậy, anh đưa em đến văn phòng.” Hạng Thượng Duật nói.
“Không cần đâu, đã tới cửa rồi, em cũng an toàn rồi, xung quanh đây cũng đều là người của anh, hình thành cái võng an toàn như vậy, không có gì nguy hiểm đâu, anh đưa em đi lên rồi lại xuống lần nữa, chúng ta còn phải dây dưa một lúc, cũng làm chậm trễ thời gian. Mỗi ngày chúng ta đều gặp mặt nhau, lúc này cũng đâu cần vội.” Mục Uyển khuyên nhủ.
“Em cũng nói lúc này không vội, anh muốn đưa em lên, như thế nào, em không muốn anh đưa lên vì lo lắng những người khác sẽ thấy sao?” Hạng Thượng Duật nheo mắt, một bộ dục cầu bất mãn.
Mục Uyển không còn cách nào với anh, thấy tâm trạng anh vốn cũng không tốt, hơn nữa, không muốn anh đưa cô lên chỉ bởi vì cô đứng trên lập trường tri thức, hiểu biết lễ nghĩa mà khuyên anh đừng đi lên, trên thực tế, trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Mục Uyển gật đầu.
“Anh xuống xe trước.” Hạng Thượng Duật nói.
Ngoài cửa, người của anh mở cửa ra.
Hạng Thượng Duật xuống trước, đi sang bên kia, giúp Mục Uyển mở cửa.
Cô nhìn hành động tự mình mở cửa này của anh trong mắt.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, từ trên xe xuống.
“Này, anh có biết, có một số việc một khi đã bắt đầu sẽ phải kiên trì cả đời, không phải trong lúc hứng thú nhất thời, nếu không bây giờ đã làm, sau này lại không còn sẽ khiến trong lòng em trống rỗng, sẽ cảm thấy anh không còn yêu em như trước nữa.” Mục Uyển nhắc nhở nói.
“Yên tâm, nếu anh đã bắt đầu thì sẽ không dự định chấm dứt.” Hạng Thượng Duật nói, nắm lấy tay Mục Uyển đi vào bên trong.
Bàn tay anh lớn lại ấm áp, bao lấy bàn tay cô.
Cô cảm thấy mình giống một cô gái nhỏ bé. Nhìn vào bóng lưng cao lớn của Hạng Thượng Duật.
Trước đây, lúc cô đi ở trên đường, hâm mộ nhất chính là cảnh hai người già tóc đã hoa râm nắm tay nhau đi trên đường, nâng đỡ lẫn nhau, rất sợ đối phương sẽ ngã xuống.
Cái loại tình cảm này, bình thản, nhưng cũng rất sâu sắc.
Là thứ mà cô chờ mong.
Sau này cô và Hạng Thượng Duật cũng sẽ như vậy sao?
Hạng Thượng Duật đưa cô tới cửa: “Đến trưa, em chắc chắn không cần anh mang cơm đến sao?”
Mục Uyển lắc đầu: “Có nhà ăn mà, đồ ăn trong nhà ăn nấu cũng không tệ, em cũng chưa từng thấy Lữ Bá Vĩ gầy.”
“Anh muốn em ăn nhiều hơn một chút.” Hạng Thượng Duật bày tỏ.
“Có thể nhìn thấy anh, em có thể ăn nhiều hơn một chút, nhưng anh sẽ cãi nhau với em, nên trước khi ăn cơm, anh gọi video với em là được.” Mục Uyển nói, tránh Hạng Thượng Duật muốn chạy qua.
Anh là người sẽ làm ra loại chuyện này.
Nhưng cô cảm thấy, lúc đang làm những việc quan trọng thì phải tập trung mà làm.
“Được, lúc anh rảnh sẽ gọi điện cho em ngay, không cho phép không nhận.” Hạng Thượng Duật bá đạo nói.
“Nếu bên em có cuộc họp thì sao?” Mục Uyển hỏi.
“Vậy cũng phải nhận, cùng lắm thì, sau khi nhận nói cho anh biết em đang làm gì, anh chỉ muốn nhìn thấy em thôi.” Hạng Thượng Duật nói, một câu phía sau, nói đến mức đáng thương hề hề.
Nhưng không thể phủ nhận, cô thực sự rất thích cảm giác ở bên Hạng Thượng Duật như bây giờ, rất giống một cặp tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt, đặc biệt dính người...