Chương 937: Không Cần Để Ý Ánh Mắt Của Họ
CHƯƠNG 937: KHÔNG CẦN ĐỂ Ý ÁNH MẮT CỦA HỌ
Mục Uyển mở mắt, mới nhận ra đây không phải là phủ Tổng thống, WC cũng không phải nằm ở đây.
"Tôi đi vệ sinh." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật hếch cằm liếc nhìn vị trí phòng vệ sinh.
Mục Uyển đi vệ sinh, sau một hồi quạ đen như vậy thì cô ta cũng tỉnh dậy luôn rồi, không buồn ngủ nữa.
Trên bồn rửa mặt đặt bàn chải dùng một lần, kem đánh răng và còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Cô đánh răng, dùng một chút mỹ phẩm đơn giản, bước ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật cũng rời giường, kéo rèm cửa sổ ra, ngoài trời rất sáng, khắp nơi là một vùng trắng xóa.
"Hôm nay em sẽ đến Bộ Ngoại giao làm đúng không? Tôi đã gọi điện thoại rồi, sau khi ăn sáng xong thì người của tôi sẽ đưa em đến phòng nhân sự báo danh." Hạng Thịnh Duật nói, mặc vest đen vào, trên người có thêm một sự lạnh lùng nghiêm nghị, không giống như Hình Thiên, dù mặc vest vẫn cho người khác cảm thấy như ánh mặt trời.
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
"Em nhớ mang theo chứng minh." Hạ Thịnh Duật nhắc nhở.
Mục Uyển gật đầu, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, 7 giờ.
Trước đây khoảng 6 giờ cô sẽ thức giấc.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô: "Sao không thay quần áo?"
"Hả?"
"Quần áo của em ở trên giường." Hạng Thịnh Duật nhắc nhở, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lúc này cô mới nhìn thấy trên giường có một bộ quần áo của mình.
Một bộ quần áo giữ ấm, nhìn là biết đây là bộ cô đã mua ở nước M để tặng Tống Thích Vy, chỉ là cô cũng không nỡ mặc, bởi vì rất hiếm và cũng rất khó mua được.
Cô liếc mắt nhìn phòng vệ sinh, cầm quần áo lên thay.
Mặc một bộ quần áo giữ ấm thì bên ngoài cũng không cần mặc quá dày.
Hạng Thịnh Duật cũng chỉ chuẩn bị cho cô áo sơ mi và quần ống loe mỏng.
Cô thay xong, cột tóc lên cao, cảm giác rât thành thục.
Hạng Thịnh Duật đi từ phòng vệ sinh ra, tựa vào cửa nhìn cô ta: "Em không trang điểm à?"
"Có." Mục Uyển trả lời anh ta đơn giản, lấy từ trong túi ra phấn lót, bút kẻ mày, bút kẻ mắt và son môi, đi vào phòng vệ sinh, make up đơn giản.
Hạng Thịnh Duật đứng bên cạnh cô ta, tò mò nhìn cô ta make up, cầm son môi lên: "Xoay người lại."
Mục Uyển nhìn anh ta.
"Tôi giúp em bôi." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển thấy anh ta có ý giúp mình thoa son thì nhíu mày, trong mắt đều là đề phòng.
Anh ta quẹt lên môi cô hai cái, phía trên một cái, phía dưới một cái, còn bôi lên hai bên mặt cô mỗi bên một cái.
Mục Uyển: "..."
"Ông bà ta thường nói, khi còn nhỏ trông thế nào lớn lên sẽ giống một nửa, nói đúng hơn thì còn nhỏ em thế nào thì sau khi lớn lên cơ bản cũng giống vậy, em đúng là đến giờ vẫn không tiến bộ, vẫn lúc 3 tuổi." Mục Uyển nhắc đến biệt danh cô gọi anh ta khi còn nhỏ.
Lúc còn nhỏ anh ta đáng ghét biết bao nhiêu, lúc anh ta ba tuổi, cô cũng ba tuổi, cô muốn ăn gì thì anh ta cũng muốn ăn cái đó. Từ nhỏ cô không có ai xót, cũng không có ai yêu, lần nào anh ta cũng giành đồ ăn của cô, cô thật sự hận anh ta đến nghiến răng.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, ngón tay cái vuốt vuốt trên má cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Mục Uyển nhướng mày, lui về phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.
Anh ta cũng không tức giận, rảnh rỗi nhìn bên mặt cô: "Nhìn thế này đẹp hơn nhiều, em xem thử đi."
Mục Uyển nhìn vào trong gương, hơi giật mình.
Cũng không xấu, gương mặt hồng hồng, son hồng giống như đã thay thế tác dụng của phấn má hồng, son trên môi nhàn nhạt, rất đẹp.
"Anh đã hôn rất nhiều cô, đến chuyện này cũng biết." Mục Uyển trêu ghẹo nói.
Hạng Thịnh Duật lại cười không nói, anh ta không muốn nói cho cô biết, đây là anh ta học được trên mạng, lúc đó anh ta vô tình xem được, cảm thấy hay nên đã nhớ kỹ.
"Ăn cơm." Hạng Thịnh Duật nói, một tay đút vào túi quần, đi ra cửa.
Thức ăn rất đa dạng, đều là mỗi người một phần, có bánh mì nướng, bánh ngô, canh đậu hũ và sữa.
Nhưng mà bằng đó đủ ba người ăn.
"Anh nghĩ tôi là quỷ đói đầu thai à?" Mục Uyển chế nhạo nói.
"Tôi khuyên em nên ăn nhiều một chút, bởi vì trưa nay có lẽ sẽ không được ăn ngon. Buổi tối người của tôi sẽ đón em sang đây." Hạng Thịnh Duật nói, vui vẻ ăn bánh ngô.
"Ngày nào cũng cho người đón tôi đến đây, không sợ người khác nghi ngờ sao?" Mục Uyển nheo mắt, lạnh lùng nói.
Cô không muốn đến.
"Em có thể xin không đến, tôi rất dễ nói chuyện, đặc biệt là đối với người phụ nữ của tôi, hửm?" Hạng Thịnh Duật nói.
"Tôi có chút việc, không đến được." Mục Uyển cúi đầu.
"Có việc gì, em muốn xin nghỉ thì sao cũng phải nói cho hợp lý, có lý do chính đáng chứ! Chỉ một câu em có việc, em nghĩ là tôi sẽ đồng ý?" Hạng Thịnh Duật nhếch miệng nói, chú ý từng sự thay đổi trên mặt cô.
Mục Uyển hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh không phải là ông chủ của tôi, cũng không phải là sếp tôi, cho dù là vợ chồng thì cũng phải có không gian riêng chứ."
"Bỏ đi." Hạng Thịnh Duật bỗng nhiên đổi giọng: "Hôm nay em về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai người của anh lại đến đón em."
Hạng Thịnh Duật nói như vậy, Mục Uyển vẫn hơi không quen, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, đành cúi đầu ăn sáng.
Sau khi ăn xong, người của anh đưa cô đến bộ ngoại giao.
Bộ ngoại giao không nằm trong cung điện Hoàng gia mà là nằm ở Đình Thủy Hoàng nằm cạnh Washington. Đình Thủy Hoàng là trung tâm chính trị chính của nước M, rất nhiều bộ phận của chính phủ đều nằm ở đây.
Xe nằm trước bộ ngoại giao, sau khi cô ta xuống xe thì người của Hạ Thịnh Duật đã rời đi.
Cô ta hít một hơi thật sâu, đi vào trong.
"Đó không phải là phu nhân tổng thống nước A sao? Sao lại đến bộ ngoại giao chúng ta chứ."
"Video của cô ta cô không xem à, nhìn thì chững chạc nhưng lại đủ lẳng lơ."
"Cô ta là người nhà họ Hạng, nhà họ Hạng sẽ không sắp xếp cô ta vào bộ ngoại giao của chungsta chứ, tôi không muốn làm đồng nghiệp của cô ta."
"Trông chừng chồng của mình cho tốt đi. Coi chừng bị cô ta giật mất, đồ bỉ ổi."
Mục Uyển nghe thấy lời bàn tán của người khác thì làm như là không nghe thấy gì, đi thẳng đến thang máy.
Bên cạnh thang máy là bản đồ của bộ ngoại giao, phòng nhân sự ở lầu ba.
Cô không đi thang máy mà đi lên lầu ba, đẩy cửa phòng nhân sự ra, mỉm cười nói: "Chào mọi người, tôi là Mục Uyển, hôm nay tôi đến báo danh."
Người của phòng nhân sự nhìn nhau, Mục Uyển đưa hợp đồng cho mọi người xem.
"À à, trợ lý, cô theo tôi đến đây." Một người của phòng nhân sự nói, đưa cô ta đến phòng làm việc của trợ lý, sắp xếp chỗ cho cô ta sau đó thì ra ngoài.
Mục Uyển nhìn nhóm trợ lý đang nhìn chằm chằm mình, coi như là không thấy ánh mắt của bọn họ.
Hình Thiên đã nói, không nên để ý đến ánh mắt của người khác, bởi vì những ánh mắt này không hề tốt với em, bọn họ sẽ không giúp đỡ em khi gặp khó khăn, cũng không có năng lực hãm hại em, chỉ biết dùng ánh mắt kỳ lạ để làm cho em khổ sở.
Khi họ đã dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn em thì em chỉ có thể chứng minh bọn họ không phải là một người cao thượng, trái lại họ u tối, xấu xa, không ai đánh giá.
Ánh mắt của loại người như những người đó, em cần gì phải để ý.
Cô lấy điện thoại di động ra, xem tin tức hôm nay, nhìn thấy một tin thì hoảng sợ....