Chương 504: Gặp Trực Tiếp Anh
CHƯƠNG 504: GẶP TRỰC TIẾP ANH
“Sòng bạc đúng không?” Bạch Nguyệt nhếch miệng.
Cô tin, sòng bạc sẽ vì đối phương không trả nổi tiền mà ngộ sát người, nhưng, không tin, sòng bạc sẽ cố ý vu khống cô.
Thế nên, có lẽ có người cố ý nhằm vào cô.
Bạch Nguyệt ném một xấp tiền trước mặt Slu: “ Tôi làm thế nào tìm được người sòng bạc? hoặc nên nói là, anh biết ai bảo Kevin nói như vậy không?”
“Là anh Văn, anh ta phụ trách sòng bạc bên đó.” Slu có hỏi tất sẽ trả lời.
Bạch Nguyệt viết trên giấy một dãy số điện thoại, kẹp tiền vào trong đó đưa cho Slu: “ Tôi có thể nói cho anh, mạng của Kenvin không còn lâu đâu, nếu muốn giữ mạng, bảo anh ta liên lạc với tôi.”
Bạch Nguyệt đứng dậy, nói với Lâm Thư Lam bên cạnh: “ Chúng ta đến sòng bạc.”
Bạch Nguyệt đi trước, lên phòng đánh bạc.
Lướt mắt một vòng, người trong phòng khách không nhiều, có lẽ người đánh bạc đều ở trong phòng bao.
“Người đẹp mấy người?” Nhân viên tiếp tân hỏi.
“Hai người, tôi muốn gặp anh Văn.” Bạch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
“Hai người có hẹn không?” Nhân viên tiếp tân hỏi.
“Cô nói với anh ta, tôi biết vì sao Vương Anh chết, anh ta sẽ gặp tôi.” Bạch Nguyệt nói, quét mắt về khu phòng bao.
Trong đó, cửa một phòng bao đứng tám tên bảo vệ mặt không cảm xúc, người trong đó, có lẽ vô cùng quyền lực.
Cô lại muốn xem xem, người trong đó là ai.
Bạch Nguyệt đi về phía của phòng dãy ghế, bị bảo vệ ở của chặn lại.
“Tôi đến đánh bạc.” Bạch Nguyệt nói.
“Chỗ này không phải để đánh bạc.” Bảo vệ hung ác nói.
“Để cô ấy vào.” Trong đó có giọng nói không vui truyền ra ngoài.
Cửa được bảo vệ mở ra.
Bạch Nguyệt danh chính ngôn thuận bước vào, Lâm Thư Lam kéo tay Bạch Nguyệt, nói: “ Chúng ta quá ít người.”
“Cũng không phải đánh nhau, không cần nhiều người, tôi vào đó đi một vòng, đại khái mười phút sẽ ra, cô ở cửa đợi tôi, hiểu chưa.” Bạch Nguyệt ra hiệu nói.
Nếu mười phút sau cô không ra, Lâm Thư Lam liền có thể cầu cứu viện bên ngoài.
Lâm Thư Lam buông tay, gật đầu.
Bạch Nguyệt đi vào phòng bao, chỉ là nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông đó liền ngây ra.
Cố Lăng Kiệt.
Anh ngồi trên chiếc ghế to rộng, một thân âu phục đen trắng, giống như bậc vương giả, có khí chất mạnh mẽ, liếc nhìn cô, nhếch khóe miệng, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy.
Bạch Nguyệt lại ngây ra lần nữa.
Tóc mai hai bên anh đem cắt bằng, ở giữa cao cao nổi lên, rất đẹp, rất ngầu, chỉ cần khuôn mặt, cũng đủ để làm điên đảo quần chúng.
Nhưng, lại có chút cảm giác Bạch Nguyệt không thể nói ra.
Nghĩ lúc đầu, mặt anh mọc đầy râu, cô vẫn có thể cảm nhận được khí chất lạnh lùng của anh, sự sắc sảo cương nghị.
Nhưng mà anh, cho cô cảm giác là lạ.
Là bởi vì anh đang làm nhiệm vụ sao?
Nội tâm kích động của Bạch Nguyệt sắp nổ tung rồi, có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.
Nhưng hiện tại đang ở địa bàn của người khác, ở chỗ nào đó trong phòng còn có giám sát, cô hết sức không chế, tỉnh bơ như không.
“Em muốn cược tiền với tôi?” Anh hỏi.
“Chỗ này không phải là sòng bạc sao?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Anh nhếc miệng cười: “Muốn chơi gì, so lớn bé, 21 điểm, hay là năm lá?”
Bạch Nguyệt hơi nhíu mày ngồi xuống chỗ đối diện anh.
Giọng anh chút khàn, giống như cố ý kìm giọng xuống, không muốn người khác nghe giọng thật của anh.
Gặp một người giống hệt Cố Lăng Kiệt, phải ứng hiện giờ của cô có phải là bình tĩnh quá mức, hít một hơi thật sâu.
“Mặc dù lời tiếp theo nghe có chút tùy tiện, nhưng mà tôi vẫn phải nói, anh rất giống chồng tôi, gần như là giống như đúc.” Bạch Nguyệt thẳng thắn nói.
Anh xáo bài, đặt bài vào giữa bàn, dựa vào ghế.
Bạch Nguyệt đặc biệc quan sát động tác này của anh.
Cố Lăng Kiệt là một người cho dù đang ở trạng thái nào đều luôn giữ tư thế thẳng lưng, đây là thói quen anh nuôi dưỡng nhiều năm mà ra.
Anh ta cũng thế.
Cô rũ con mắt, trong đầu nảy ra vô số ý nghĩ, có thể, từng cử chỉ động tác của bọn họ đều bị giám sát, sự xuất hiện của cô, sẽ khiến anh rơi vào nguy hiểm.
Cô nên tìm một lí do rời đi.
“ Người cô nói là Cố Lăng Kiệt.” Anh trực tiếp nói.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn anh.
“ Tôi mới đến nước A, liền nghe được người khác nói với tôi, nói tôi và vị tướng quân trẻ tuổi nhất của nước bọn họ rất giống, gần như là như đúc, chết cuối tháng trước, đúng không?” anh trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm anh.
Anh diễn kịch không tệ, không sơ hở nào.
Cô còn ở đây nữa, có lẽ sẽ làm khó anh.
Đứng dậy.
“ Ngại quá, bởi vì anh và chồng tôi quá giống, tôi rất sốc , thế nên, không thể chơi cùng anh.” Cô đi về phía cửa.
Tay người đàn ông chặn cô lại.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn anh.
Anh đứng dậy, đeo găng tay, trầm giọng nói: “ Tôi tên Hình Thiên, nhớ cái tên này.”
Anh đi qua cô, ra khỏi phòng bao.
Bạch Nguyệt đứng ngây ra.
Bị anh làm kinh ngạc còn có Lâm Thư Lam.
Cô chạy vào phòng bao hỏi Bạch Nguyệt: “ Người đó là Thủ trưởng phải không? Sao lại giống hệt Thủ trưởng vậy, Thủ trưởng không phải chết rồi sao? Tôi chính mắt nhìn thấy Thủ trưởng bị đưa vào nơi hỏa táng, hơn nữa lúc Thủ trưởng chết, Thịnh Đông Quang còn đem người đến làm loạn.
Bạch Nguyệt nhìn bóng lưng của Hình Thiên, nhéo mi cố ý nói: “Anh ta không phải Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt là người lạnh lùng, anh ta có chút vô lại, thói quen nói chuyện, thói quen đi đứng bao gồm cả những chi tiết nhỏ đều không giống, nhưng, anh ta tại sao lại giống hệt Cố Lăng Kiệt như vậy?”
Phòng giám sát.
“Anh ta thực sự không phải Cố Lăng Kiệt?” Tô Chung hỏi Tô Sỹ Hào bên cạnh.
“ Không phải, Bạch Nguyệt nói đúng, thói quen nói chuyện, thói quen đi đứng, thậm chí cả từng chi tiết nhỏ đều không giống.” Tô Sỹ Hào nói một câu ý hệt Bạch Nguyệt đã nói: “ Tại sao anh ta lại giống y hệt Cố Lăng Kiệt như vậy chứ? Hay là giám định người thân đi.”
“Giám định cha con cũng không có tác dụng, Cố Lăng Kiệt không phải con trai của Cố Thanh Hùng và Tống Tâm Vân, cậu ta là con của anh cả Tống Tâm Vân, hai đứa con trai của Cố Lăng Kiệt lại mất tích rồi.”
“ Nếu là con của anh cả Tống Tâm Vân, có lẽ sẽ có quan hệ huyết thống với Tống Tâm Vân, xác định cái này không phải được rồi sao?” Tô Sỹ Hào đề nghị.
“ Không phải quan hệ trực tiếp, khả năng có quan hệ gián tiếp rất nhiều, cho dù chứng minh có quan hệ thân thích với Tống Tâm Vân, cũng không thể chứng minh anh ta là Cố Lăng Kiệt.” Tô Chung buồn bực nói.
“ Điều tra bối cảnh của anh ta không phải được rồi sao? Có điều, bố, nguyên nhân bố để ý anh ta như vậy là gì, bố không làm chuyện gì có lỗi với Cố Lăng Kiệt chứ, còn nữa, tại sao lúc này bố lại ở đây?” Tô Sỹ Hào nghi ngờ, hỏi liền một chuỗi các câu hỏi.
Mắt Tô Chung lảng tránh, hắng giọng: “ Là thế này, ta đến đây điều tra nguyên nhân cái chết của Vương Anh, vừa hay gặp phải anh ta, cảm thấy anh ta giống hệt Cố Lăng Kiệt, liền cố ý ở lại quan sát.”
“Là như vậy sao?” Tô Sỹ Hào suy nghĩ sâu xa buông con mắt xuống.
Trong phòng bao, Bạch Nguyệt còn chưa ra ngoài, liền nhìn thấy anh Văn đem theo một nhóm người xông vào, chỉ vào Bạch Nguyệt nói: “ Đến chỗ tao gây sự, không muốn sống rồi, đánh chết cho tao.”