Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250: Vợ Chồng ‘Cố Bạch’ Gặp Nhau​




CHƯƠNG 250: VỢ CHỒNG ‘CỐ BẠCH’ GẶP NHAU
Sáng sớm, Bạch Nguyệt theo Tô Khánh Nam tới nhà của anh ta.
Anh ta lấy một lọ thuốc từ trong tủ lạnh ra, ngồi lên ghế trước bàn ăn, lạnh lùng ra hiệu cho Bạch Nguyệt ngồi xuống cạnh anh ta.
Bạch Nguyệt nhìn lọ thuốc màu xanh và ống tiêm hiện đại trên tay anh ta, ngồi xuống bên cạnh Tô Khánh Nam, vén tay áo lên, hộ ra cánh tay trắng hồng.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng: “Em không sợ đi đời nhà ma sao? Trước kia anh từng nói với em, lúc phát bệnh không chỉ cả người giống như bị xé rách, còn thấy khiếu đổ máu mà chết.”
Bạch Nguyệt điềm nhiên nhìn Tô Khánh Nam.
Sống nhẹ tựa lông hồng, chết nặng như Thái Sơn, so với việc kéo dài hơi tàn, dùng mạng của cô đổi lấy mạng của Cố Lăng Kiệt, cực kì đáng giá.
“Không phải anh muốn tiêm sao?” Bạch Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
“Ha.” Tô Khánh Nam khẽ cười một tiếng.
Đúng vậy, là anh yêu cầu tiêm, giờ anh còn muốn cô cầu xin?
Cầu xin anh sẽ không tiêm nữa sao?
Không!
Ánh mắt Tô Khánh Nam bắn ra tia sắc bén, tiêm virus lên cánh tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cảm thấy một cỗ hàn ý thấu tim, trán toát mồ hôi, có chút cảm giác choáng váng, bên tai, nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Cô dường như ở trong bóng đen tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy, âm thanh gì cũng không nghe thấy.
Thế nhưng, vì trong tim còn một chút niềm tin, cho dù cô đơn, cũng không tiếc nuối.
Dần dần, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, tai cũng có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc.
Cô nhìn Tô Khánh Nam.
“Loại thuốc này cần tiêm mỗi tháng một lần. Khi cơ thể cảm thấy bị xé rách, mũi, mắt, tai bắt đầu chảy máy, chính là đến cực hạn.” Tô Khánh Nam giải thích.
“Nếu cứ tiêm thế này, tôi có thể sống bao lâu?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Trong mắt Tô Khánh Nam xuất hiện một vết rạn, nghĩ tới cô sẽ chết, lòng anh thắt lại, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt dần đỏ lên: “Anh muốn em sống bao lâu, em liền sống ngần đó.”
Biểu cảm của cô không có chút thay đổi, sống bao lâu, đối với cô không phải là một chuyện đáng mừng.
“Giờ đưa tôi đi gặp Cố Lăng Kiệt đi, tôi đưa giấy tờ cho anh ấy kí, ngày mai anh thả anh ấy ra.”
“Muộn như này, em chắc chắn chứ?” Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi.
Cô có thể cảm nhận được cảm xúc của Cố Lăng Kiệt, bị nhốt lại, bị vu oan là gián điệp, anh còn lo lắng an nguy của cô, trong lòng sẽ nóng vội thế nào chứ.
Mỗi một ngày trôi qua, dằn vặt đau khổ trong long sẽ nhiều thêm 1 phần, áp lực mỗi ngày sẽ càng lớn hơn.
Càng sớm cứu anh ra, càng tốt.
“Chắc chắn, không phải anh sợ đêm dài lắm mộng sao?” Bạch Nguyệt trào phúng nói.
“Lần này Cố Lăng Kiệt chết chắc rồi, sao anh có thể sợ đêm dài lắm mộng chứ, chỉ là, ký giấy tờ sớm một chút cũng tốt.” Tô Khánh Nam đứng dậy, vuốt phẳng quần áo.
“Hôm nay anh ấy kí rồi, khẳng định ngày mai có thể được thả ra sao?” Bạch Nguyệt muốn xác định lại lần nữa.
“Có lẽ là được.” Tô Khánh nam nhếch khóe miệng, đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt đi theo.
Trên xe, cô bị đeo bịt mắt.
“Tại sao phải đeo cái này?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Thân phận Cố Lăng Kiệt đặc thù, bên trên lo lắng sẽ có người cứu viện tạo thành kết cục không hay, anh ta bị nhốt ở nơi cực kì bí mật, đến bố anh ta, cũng không thể gặp mặt.” Tô Khánh Nam giải thích.
Bạch Nguyệt nhíu chặt mày.
Như vậy, Cố Lăng Kiệt sẽ cô đơn thế nào chứ, mỗi ngày đối mặt chính là thẩm vấn và thẩm vấn, cho dù anh vô tội, cũng sẽ cảm thấy bi thương, dù sao cũng là bị quốc gia mà anh bảo vệ hoài nghi.
Trong lòng Bạch Nguyệt đau xót, cúi thấp đầu, nhắm mắt lại, nước mắt ướt đai bịt mắt.
Cái gì cô cũng không nói, giấu hết tất cả cảm xúc.
Một tiếng sau, Bạch Nguyệt bị đưa xuống xe.
Cô bị kéo đi.
Cô đeo bịt mắt không nhìn rõ đường, bị vấp vào bậc thang ngã, đầu gối đập lên bậc thang, khẽ kêu một tiếng.
Mắt Tô Khánh Nam co rút, một bạt tai đánh lên mặt cấp dưới, ác độc nói: “Bậc thang cũng không nhắc một câu, đồ đáng chết.”
“Xin lỗi tư lệnh, tôi không chú ý.” Cấp dưới bịt mặt, nơm nói lo sợ nói.
Tô Khánh Nam kéo Bạch Nguyệt, tháo bịt mắt của cô ra.
Bạch Nguyệt có chút nghi ngờ, người kia vì sao gọi Tô Khánh Nam là tư lệnh?
Nghĩ nghĩ, lại không có gì đáng nghi cả, anh ta vốn giấu thân phận của mình.
Cô thấy mười mấy lính gác mang súng trước mặt, vây cửa vào không chút sơ hở.
Cấu tạo phòng ốc cũng rất kì lại, là hình vòm, không có cửa sổ.
Tô Khánh Nam hất tay Bạch Nguyệt, lạnh giọng nói: “Đi sát theo.”
Bạch Nguyệt theo sát phía sau anh ta, đi vào, qua hơn tram mét đến một hành lang khép kín, thang máy đi xuống.
Tô Khánh Nam quay đầu lại, nắm lấy cánh tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cô thức phòng bị hất tay anh ta ra.
Tô Khánh Nam nghiến răng, ánh mắt sắc bén, sắc mặt cực kì không vui, bước nhanh vào bước về phía trước.
Bạch Nguyệt nhanh chóng bám theo, trong thang máy 2 phút, diện tích bên dưới rất rộng.
Trước mỗi cửa đều có 2 lính gác.
Tô Khánh Nam dừng trước một căn phòng trong đó, nhìn Bạch Nguyệt: “Anh ta ở bên trong.”
Bạch Nguyệt nắm chặt tay thành quyền, đi tới trước cửa.
Tô Khánh Nam nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của cô: “Cần anh vào với em không?”
“Không cần, cảm ơn.” Bạch Nguyệt lạnh băng nói.
Tô Khánh Nam cười chế giễu, gõ cửa, xoay người đi.
Lính gác mở cửa ra.
Bạch Nguyệt cảm thấy mỗi cỗ khí lạnh ập vào mặt, trong lòng cũng lạnh lẽo theo.
Cố Lăng Kiệt vậy mà lại ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, bên trong ánh đèn cực tối, giống như ánh nến vậy.
Cô mơ hồ nhìn Cố Lăng Kiệt nằm trên giường gỗ phía sau song sắt, đến chăn cũng không có.
“Các người hỏi bao nhiêu lần cũng như vậy, vũ khí quân sự đào ra ở miếng đất đó, không phải của tôi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, mắt cũng không mở ra, cánh tay gác trên trán, không hề động đậy.
Bạch Nguyệt đi tới trước song sắt, hai tay nắm lấy song sắt, mắt vừa cay vừa trướng.
Cô dùng hết sức lực nhịn không khóc, dịu dàng gọi: “Cố Lăng Kiệt.”
Cố Lăng Kiệt nghe thấy tiếng của Bạch Nguyệt. Nghi ngờ nhìn ra ngoài song sắt, bước dài tới trước song sắt, nắm lấy tay Bạch Nguyệt, lo lắng hỏi: “Sao em lại ở đây? Em tìm Tô Khánh Nam sao, hay là hắn ta tìm em? Em đã đồng ý điều kiện gì của anh ta?”
“Chỉ là em cầu xin Tô Khánh Nam cho em gặp anh một lần, có những chuyện em không hiểu, Lăng Kiệt, vũ khí quân sự bên dưới miếng đất là thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chuyện anh trưng dụng miếng đất đó có lẽ Tô Khánh Nam đã sớm biết, anh ta lén giấu vũ khí quân sự xuống đó để hãm hại anh.”
“Có chứng cứ chứng minh anh trong sạch không?” Mắt Bạch Nguyệt khẽ động.
Cố Lăng Kiệt trầm mặc, mười giây sau mới nói: “Thanh giả tự thanh, anh không thẹn với lòng mình.”
Bạch Nguyệt hiểu rồi.
Đúng và sai, thật và giả trên thế giới này không phải thanh giả tự thanh, không thẹn với lòng, mà cần người khác nhận định.
Người khác cho rằng anh vô tội, cho dù làm việc xấu, cũng sẽ được phóng thích.
Người khác cho rằng anh có tội, cho dù không thẹn với lòng, vẫn bị phán tội.
Cô, đã triệt để hiểu rõ nên làm thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK