Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 364: Chúng Ta Là Người Một Nhà Nên Như Vậy​




CHƯƠNG 364: CHÚNG TA LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ NÊN NHƯ VẬY
Trần Niệm rón rén đứng dậy.
Trong thư phòng không có nhà vệ sinh riêng, cô phải đi ra ngoài rửa mặt.
Mở cửa ra.
Không biết Cố Lăng Kiệt đã đứng trước cửa từ lúc nào, đang nhìn cô chăm chú.
Trần Niệm giật mình.
Cố Lăng Kiệt đưa cho cô hai bộ kem đánh răng và bàn chải đánh răng dùng một lần.
Trần Niệm nhìn đồ dùng rửa mặt trong tay anh, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
Những thứ này đáng lý ta phải là người của Stephen tới đưa cho cô mới đúng chứ.
“Có mang theo rồi à?” Cố Lăng Kiệt thấy cô không nhận lấy, có chút mất kiên nhẫn.
Trần Niệm nghe giọng nói thâm trầm của anh giống như tiếng đàn violon đến âm cuối, giống như âm thanh của tự nhiên trong một môi trường yên tĩnh.
Cô nhận lấy, cung kính nói: “Cảm ơn anh Cố.”
“Nếu đã được tuyển dụng rồi thì bây giờ em có thể coi là người nhà của tôi rồi, không cần khách khí như vậy.” Cố Lăng Kiệt nói xong xoay người, anh vẫn luôn lạnh lùng, mạnh mẽ, kiên cường như vậy.
Người nhà?
Trần Niệm nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lấy phương thức làm người nhà cũng rất tốt.
Cô thu lại tâm tình, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi đi ra ngoài thấy Lưu San cũng thức dậy rồi.
Bởi vì tối hôm qua khóc rất thê thảm cho nên bây giờ đôi mắt vẫn còn sưng lên, vẻ mặt mơ hồ.
Trần Niệm nhìn cô khóe miệng hơi nhếch lên, đưa cô kem đánh răng và bàn chải đánh răng dùng một lần nói: “Nhìn tóc cậu rối giống như ổ gà vậy.”
“Chất tóc của tớ tương đối cứng, có dựng ngược lên không? Ha ha ha.” Lưu San nở nụ cười vô tư giống như quên hết những cảm giác u buồn tối hôm qua.
“Nếu cậu là con trai chắc chắn sẽ làm tướng quân ở thời cổ đại.” Trần Niệm trêu chọc.
Lưu San ôm vai của Trần Niệm nói: “Vậy cậu chính là phu nhân của tướng quân, tớ chỉ cưới một mình cậu.”
“Ha ha, được.” Trần Niệm cũng cười rạng rỡ, chỉ là ẩn sau nụ cười là nỗi buồn và sự bất lực của cô.
Lưu San đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chải lại mái tóc rối bời của cô, Trần Niệm đi xuống lầu trước.
Hạ Hà đang bưng bữa sáng đi ra ngoài nhìn thấy Trần Niệm: “Stephen đã cử một chiếc thuyền cano đi ra ngoài rồi, chậm nhất là buổi chiều cano sẽ quay trở về.”
Trần Niệm gật đầu: “Cảm ơn.”
“Ăn bữa sáng trước đi. Stephen đã căn dặn tôi dẫn các cô đi dạo quanh hòn đảo này.” Hạ Hà đặt một cái bát lên bàn.
“Stephen có lòng rồi, cảm ơn.” Trần Niệm nói khách sáo.
“Ông ấy luôn là người có lòng như vậy.”
Trần Niệm và Lưu San cùng nhau ăn bữa sáng.
Lưu San liếc mắt nhìn xung quanh: “Thật kỳ lạ, ở đây chỉ có hai người chúng ta còn những người khác đâu?”
“Có lẽ đang bận việc gì đó, cũng có thể là chưa thức dậy.” Trần Niệm giải thích.
Lưu San nhìn về phía cầu thang, khóe miệng cong lên: “Bạn trai cậu tới rồi, phong độ nhẹ nhàng nhìn rất đã mắt.”
Trần Niệm còn chưa ngẩng đầu Alan đã cúi người rất tự nhiên hôn lên mặt cô: “Chào buổi sáng, em yêu.”
“À…” Trần Niệm có chút chưa thích ứng với sự nhiệt tình của anh ta, nhưng lại nghĩ đến anh ta là người nước Anh, hôn lên mặt là cách chào hỏi khi gặp nhau của bọn họ, cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là cô không quen với mùi nước hoa trên người đàn ông, nở một nụ cười lúng túng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Alan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, chú ý tới đôi mắt của cô: “Tối hôm qua em ngủ không ngon à.”
“Ngủ không ngon mới là điều bình thường.” Trần Niệm cười nói.
“Hôm nay sau khi trở về tôi sẽ đưa em đi tới một nơi.” Alan trầm giọng nói, cúi đầu ăn một cách tao nhã.
Trần Niệm và Lưu San liếc nhìn nhau.
Lưu San cười híp mắt, dáng vẻ hóng chuyện điển hình.
Trong lòng Trần Niệm thở dài, hố do chính mình đào có nuốt nước mắt cũng phải lấp đầy hố, lại nói cô vẫn cần người bạn trai này.
“Stephen bên đó có cần tôi đi nói không?” Sau khi ăn xong, Alan hỏi Trần Niệm.
Trần Niệm lắc đầu: “Ngài Stephen trong nhà xảy ra biến cố, đứng ở lập trường ông ấy, nếu bây giờ đi thương lượng, thì sẽ chiếm ưu thế, nhưng cũng là không hiểu chuyện, để muộn một chút Lưu San sẽ liên lạc với Stephen. Anh…” Trần Niệm dừng một chút rồi nói: “Khi nào trở về nước Anh?”
Alan nở nụ cười, giọng nói cực kỳ dịu dàng, ánh mắt nhìn Trần Niệm sáng rực: “Em cùng tôi trở về chứ?”
“Tôi muốn trở về đất nước của tôi, làm những chuyện tôi nên làm.” Trần Niệm nói thẳng.
Alan hơi sửng sốt, trong mắt không che giấu được nỗi thất vọng, nhưng vẫn kìm nén nở nụ cười: “Tính cách của em vẫn luôn đáng yêu đến ngay thẳng như vậy, tôi có kinh doanh ở nước A nhưng trước tiên tôi phải trở về nước Anh đưa sợi dây chuyền mà bà nội tôi cần, rồi mới đi tới nước A tìm em được, tôi hy vọng khoảng cách xa trở thành thứ ngăn cản tình cảm chúng ta thăng hoa.”
Trong lòng Trần Niệm có chút cảm giác mềm mại, ánh mắt nhìn anh ta cũng nhẹ nhàng xen lẫn cảm giác có lỗi và áy náy.
“Anh thật lãng mạn.” Lưu San chống cằm nhìn Alan cảm thán.
Alan cười dịu dàng: “Tôi chỉ làm những chuyện bạn trai nên làm, cũng không tính là lãng mạn, người bạn trai mà để bạn gái mình hy sinh thì không phải là người đàn ông tốt.”
“Tiểu Bạch, cậu gả cho anh ấy đi.” Lưu San kích động.
“Tiểu Bạch?” Alan kinh ngạc nhìn Lưu San rồi nhìn Trần Niệm.
Lưu San phản ứng lại, biết bản thân nói hớ rồi, bỏ cánh tay đang chống cằm xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại, suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Ý của Tiểu Bạch nghĩa là những lời cậu ấy nói rất ngay thẳng, chính là rất thành thật, rất thẳng thắn.”
“Ồ.” Alan hiểu rồi, nụ cười càng trở nên sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng sáng, nói với Trần Niệm: “Em thực sự muốn gả cho anh sao Tiểu Bạch?”
Trần Niệm bật cười, nhìn dáng vẻ thành thật của anh, kết hợp với Tiểu Bạch, vô cùng buồn cười, vì vậy cô ấy phá lên cười ha ha ha: “Quả thực đủ ‘thẳng’.”
“Ha ha ha. Quả thực đủ ‘thẳng’. Anh thật đáng yêu, ha ha ha.” Lưu San cũng nở nụ cười.
Lúc Cố Lăng Kiệt đi tới cửa thì nghe thấy tiếng cười của ba người ở bên trong, anh hơi nhướng mày, đôi mắt híp lại phủ một tầng sương mù.
Anh rất ít khi nghe thấy tiếng cô cười sảng khoái như vậy.
Tiến vào phòng thì nhìn thấy Alan đang hôn lên trán Trần Niệm, sắc mặt anh lập tức trở nên tái mét, âm trầm đi qua đó.
“Cười nhiều như vậy thật tốt, bớt đi sự xa cách và lãnh đạm, hơ nữa còn vô cùng xinh đẹp. Em nên cười nhiều như vậy.” Alan nói nhẹ nhàng.
Trần Niệm đã hiểu ra, anh ta đang cố tình trêu chọc để cô cười, trong lòng như có một dòng suối ấm áp làm cho cô cảm động: “Ý của anh là lúc tôi không cười sẽ không xinh đẹp sao?”
“Cũng rất đẹp.” Alan vội vàng nói.
Cố Lăng Kiệt kéo ghế ngồi đối diện Trần Niệm, tựa lưng vào ghế lạnh lùng nhìn cô, trong mắt có một tia sáng u tối đang tùy ý chảy trong sự ảm đạm: “Nói một chút đi, có chuyện gì mà vui như vậy, kể tôi nghe, cho tôi cùng vui với.”
“Những lời âu yếm của Tiểu Niệm và Alan mà anh cũng muốn nghe sao?” Lưu San mang một giọng điệu đầy chua ngoa nói xen vào.
“Ồ? Lời âu yếm gì vậy?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn Alan đầy thù địch, khóe miệng cong lên một nụ cười châm biếm: “Nói ra xem để tôi cũng học tập theo.”
“Gỗ mục không thể điêu khắc. Alan, có lẽ anh từng tới hòn đảo này rồi, dẫn chúng tôi đi dạo một chút đi, ở đây có một con ruồi khiến người khác cảm thấy chán ghét.” Lưu San đứng dậy kéo Trần Niệm.
Alan hơi mỉm cười nói với Cố Lăng Kiệt: “Xin lỗi.”
“Trần Niệm.” Cố Lăng Kiệt gọi cả họ tên, ngước mắt nhìn cô lạnh lùng nói một chữ: “Ngồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK