Chương 1264: Có Anh Ở Đây, Em Không Cần Phải Ra Mặt
CHƯƠNG 1264: CÓ ANH Ở ĐÂY, EM KHÔNG CẦN PHẢI RA MẶT
Sau khi chôn cất, theo tập tục của nước M, Hoàng gia sẽ làm cỗ đãi khách.
Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật trở về căn nhà nhỏ bên hồ trước.
Hạng Thịnh Duật nằm trên giường, Mục Uyển đang ngồi trước máy tính tra tư liệu.
“Này.” Hạng Thịnh Duật gọi cô.
Mục Uyển quay sang nhìn Hạng Thịnh Duật: “Sao vậy?”
“Lã Bá Vĩ đi đâu rồi? Hình như hôm nay anh không nhìn thấy anh ta, không phải anh ta suốt ngày đi theo em sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Anh ta có chút việc riêng, xin nghỉ với em, em đồng ý rồi.” Mục Uyển nói.
“Em cũng rộng lượng với thuộc hạ của mình thật đấy.”
Mục Uyển bật cười: “Em lấy đức để thu phục người mà.”
“Nói cứ như anh không phải như vậy ý?” Hạng Thịnh Duật tự tin nhếch miệng.
Có tiếng gõ cửa.
“Chắc là đến rồi, tặng em một món quà.” Hạng Thịnh Duật nói, nhìn ra phía cửa: “Vào đây.”
Cửa bị đẩy ra, Hắc Muội ôm một con chó đứng ở cửa, nhìn thấy Mục Uyển, rất kinh ngạc, kinh ngạc đến mức chảy nước mắt.
“Phu nhân, cuối cùng em cũng trở về bên chị rồi.”
Câu nói ‘cuối cùng’ của Hắc Muội chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô.
Cô không biết bản thân mình có tài có đức gì mà được Hắc Muội yêu quý như vậy.
Hắc Muội vẫn luôn tìm đủ cách để trở về bên cạnh cô.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Hắc Muội đã lao đến, ôm chầm lấy cô.
“Phu nhân, em nhớ nhị lắm, em còn tưởng chị thật sự không cần em nữa, em nhớ chị đến mức gầy rộc người đi rồi, chị sờ xem, sờ thử xem.” Hắc Muội vừa khóc vừa nói.
“Này, tôi vẫn chưa chết đâu, trước mặt tôi sờ mó gì đó.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển lườm anh, vỗ vỗ Hắc Muội: “Xin lỗi.”
Hắc Muội cười, lau nước mắt: “Không sao đâu, en biết phu nhân có nỗi khổ tâm mà.”
“Nỗi khổ gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển bất lực: “Chuyện cũ của bọn em thôi, anh cứ yên tâm làm bệnh nhân đi, ngồi đấy làm khán giả thôi được không?”
“Một người như anh, chắc chắn sẽ phải là nhân vật chính, sao có thể là khán giả được.” Hạng Thịnh Duật nói, dáng vẻ chẳng ra đâu vào đâu, trông rất gợi đòn.
“Hừm.” Hắc Muội phát ra âm mũi, không vui nhìn Hạng Thịnh Duật, đưa con chó cho Mục Uyển: “Phu nhân, chị xem, con chó này được em nuôi rất tốt.”
Mục Uyển xoa đầu con chó, cô đã rất lâu rồi không nhìn thấy nó, hóa ra là ở chỗ Hắc Muội: “Hắc Muội, có muốn đi học không?”
“Không muốn.” Hắc Muội nói: “Em chỉ muốn học võ, để có thể bảo vệ phu nhân.”
“Em đi học rồi cũng có thể bảo vệ chị.” Mục Uyển cười nói: “Chị báo danh cho em vào một trường học, em bắt đầu học từ lớp sáu.”
“Phải đi học ạ?” Hắc Muội thất vọng: “Em chỉ biết đánh đánh giết giết.”
“Sẽ không đâu, chị có thể dạy em, em học xong rồi, chị sẽ có phần thưởng cho em, chỉ có học thật giỏi mới biết được nên làm như nào, mới làm việc khéo léo hơn, đi học cũng sẽ giúp em tăng cường sức mạnh hơn nhiều lần.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Vậy em có thể ở bên cạnh phu nhân không?” Hắc Muội bất an hỏi.
Cô lo lắng Mục Uyển sẽ để cô rời đi, mới nói như vậy.
“Đương nhiên rồi. Em có thể ở đây luôn.” Mục Uyển nói.
“Quá tốt rồi.” Hắc Muội nhảy lên, vui mừng nói: “Em lại có thể ở cùng phu nhân rồi.”
Mục Uyển khẽ cười.
“Cái vị ‘quá tốt rồi’ kia, mời cô dắt con chó của cô ra ngoài đi, tôi chịu đựng đủ rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Hừ.” Hắc muội hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng.
“Một đứa nhỏ như thế, em đối với cô ta cũng tốt thật đấy.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Con bé không có ba mẹ, từ nhỏ đã phải huấn luyện, trải qua những ngày tháng đẫm máu, rất đáng thương.” Mục Uyển nói, cô bước đến bên anh, ngồi xuống giường: “Có cần kiểm tra lại vết thương của anh không?”
“Không cần, đợi đến tối về đắp lại thuốc là được.” Hạng Thịnh Duật kéo lấy tay của Mục Uyển: “Nằm với anh một lúc.”
Mục Uyển nằm xuống bên cạnh Hạng Thịnh Duật.
“Vừa nãy cứ nhìn thấy em lên mạng mãi, làm gì vậy?”
“Chúng ta mua nhiều bạc như vậy, cũng phải nên xử lí chứ, em tìm những tư liệu liên quan.” Mục Uyển nói.
“Giao cho anh là được rồi, anh đã sắp xếp xong rồi, em lo lắng gì chứ.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Đống bạc đó là do em mua về, em cũng không thể để mớ hỗn độn đó lại cho anh được.” Mục Uyển áy náy nói.
Hạng Thịnh Duật cười, những lúc anh cười, thật sự rất đẹp.
“Mớ hỗn độn của em anh không xử lí thì ai xử lí, anh cứ thích xử lí giúp em, càng hỗn độn càng tốt, như vậy, em sẽ không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh nữa.” Hạng Thịnh Duật tỏ vẻ đương nhiên, cây ngay chẳng sợ chết đứng nói.
“Mấy người đến đây để làm gì!” Giọng nói chói tai của An Kỳ vang lên.
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa.
“Chắc là mẹ anh.” Hạng Thịnh Duật nói, quay ra cửa nhìn.
“Em ra ngoài xem sao.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật giữ lấy tay cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Em quên là lần trước bà ấy đánh em như thế nào sao? Để anh đi xem, em ở trong đây đừng ra ngoài, bao giờ anh gọi thì ra, có anh ở đây, không cần em phải ra mặt.”
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật đứng dậy, trong lòng cô cũng rất cảm động.
Hạng Thịnh Duật ra ngoài, đóng cửa lại, nở nụ cười cọt nhà với Ân Minh Lan dưới tầng: “Mẹ, mẹ đến xem con đã chết hay chưa đấy à?”
“Con nói linh tinh gì đấy, trở về với mẹ.” Ân Minh Lan tức giận nói.
Hạng Thịnh Duật thong dong xuống tầng, giọng nói nhẹ nhàng, lười biếng, mang theo một chút xảo quyệt: “Con trở về làm gì, con trở về mấy người lại đánh con, đánh đến mức máu thịt trộn lẫn với nhau, con ở đây, có Mục Uyển chăm sóc, đắp thuốc cho, còn dỗ dành con, chỉ có kẻ ngốc mới quay lại.”
“Con đang nói cái gì đấy, cô ta làm như vậy là muốn quyến rũ con, câu dẫn con, ba con đánh con là muốn tốt cho con.” Ân Minh Lan nói, muốn bước lên phía trước.
An Kỳ ngăn Ân Minh Lan lại, đề phòng bà ta.
Hạng Thịnh Duật bước đến trước mặt Ân Minh Lan: “Tin tức có nói, rất nhiều đứa trẻ đều bị ba mẹ đánh chết, đây là muốn tốt cho con sao?”
“Ba của con có chừng mực, sẽ không đánh chết con.”
“Mắt mẹ có phải có vấn đề rồi không, đã đánh đến mức như vậy, phải đắp thuốc còn bị sốt nữa, nếu như mắt mẹ có vấn đề thật, vậy thì con phải nhắc nhở mẹ một chút, cái đang đắp trên trán con, là miếng hạ sốt đấy.” Hạng Thịnh Duật chỉ vào đầu mình nói.
Ân Minh Lan cũng đau lòng cho con trai mình, đứa con trai này là niềm kiêu ngạo của bà ta, bà mềm giọng nói: “Bây giờ ba con đang rất tức giận, con mau chóng theo mẹ trở về, để ba con nguôi giận đi.”
Hạng Thịnh Duật lùi về phía sau hai bước: “Còn muốn ông ấy nguôi giận à, có phải để ông ấy đánh chết con rồi, thì mẹ sẽ vui hơn không?”
“Sao có thể như thế được? Con trở về nói chuyện đàng hoàng với ba con, nhận sai, không qua lại với Mục Uyển nữa, ông ấy tự nhiên sẽ hết giận.” Ân Minh Lan nói.