Chương 949:Làm Thế Nào Để Sống Tốt Hơn.
CHƯƠNG 949: LÀM THẾ NÀO ĐỂ SỐNG TỐT HƠN.
Hạng Uyển ngồi yên nhìn Hạng Kim Thu vội vã rời đi, chỉ một lúc nữa thôi, chắc chắn Hạng Thịnh Duật sẽ tìm cô để hỏi tội. Bởi vì, cô cảm thấy Hạng Kim Thu nhất định không có khả năng hoàn toàn không nhắc đến cô trước mặt Hạng Thịnh Duật. Nhưng kể cả có là như thế thì cũng không sao cả, đạt được hiệu quả là tốt rồi. Chỉ hy vọng Hạng Kim Thu sẽ không ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.
Hạng Uyển mang theo Hắc Muội trở về, ánh mắt cô ấy đầy lo lắng nhìn theo bóng lưng của Hạng Uyển: “Mợ chủ, tôi nghe nói rằng, người lợi hại nhất của nhà họ Hạng chính là Hạng Vân Thiên và Hạng Thịnh Duật. Đặc biệt là Hạng Thịnh Duật, thủ đoạn của anh ta cực kỳ ngoan độc. Bây giờ, người lại đắc tội với anh ta, chỉ sợ anh ta sẽ không bỏ qua. Về sau, người ở nhà họ Hạng sẽ rất khổ sở.”
Khóe miệng Hạng Uyển hơi hơi giơ lên: “Trước giờ tôi sống vốn cũng không có tốt, giờ khổ sở thêm một chút cũng không thành vấn đề gì. Đi thôi.”
“Mợ chủ, chúng ta sẽ đi đến chỗ mẹ của người sao? Nhưng mà bây giờ, đồ người mặc có hơi mỏng, hay là chúng ta về nhà đổi một bộ khác trước?” Hắc Muội đề nghị.
Quả thật, đồ Hạng Uyển đang mặc đúng là quá ít, liền nhẹ gật đầu đồng ý. Sau khi trở về, cô thay vào người một bộ quần áo lông vũ rồi mới đưa theo Hắc Muội đang xách một giỏ trái cây cùng nhau ra ngoài.
Hạng Tuyết Vi cũng không có ở trong nhà họ Hạng, nhưng là cũng chỉ cách nhà họ Hạng mất mười phút đi xe.
Hạng Uyển xuống khỏi xe và đưa tay gõ lên cửa nhà.
“Đến rồi đây.” Người vừa mở cửa ra chính là một bảo mẫu.
Bà ấy vừa nhìn thấy Hạng Uyển liền ngẩn người, quay đầu lại gọi về phía bên trong nhà: “Mợ chủ, cô chủ đã trở về rồi.”
Nhưng Hạng Tuyết Vi còn chưa xuất hiện, thì đã thấy một đứa bé trai từ trong nhà chạy ra.
Thằng bé nhìn Hạng Uyển, cười thật tươi, gọi: “Chị.”
Hạng Uyển nhìn chằm chằm đứa bé trai ở trước mặt mình, khi cô vừa mới về nước cũng đã từng mang quà đến cho thằng bé, cho nên thằng bé đối với cô cũng có thể tính là có quen biết.
Chỉ là, cô nhớ Hạng Thịnh Duật đã từng nói với cô rằng, cô là do bố cô cùng với người hầu của Hạng Tuyết Vi sinh ra, còn đứa bé trước mắt này là do thông qua thụ tinh nhân tạo mà thành, hay nói cách khác nó mới chính xác là con ruột của Hạng Tuyết Vi.
Hạng Uyển lấy một quả chuối, ngồi xổm xuống, đưa cho thằng bé.
Thằng bé nhận lấy quả chuối một cách vui vẻ.
“Đang Đang, lại đây.” Hạng Tuyết Vi đi từ trên tầng xuống, gọi.
Thằng bé vừa chạy về phía Hạng Tuyết Vi vừa nói: “Mẹ, chị cho con này.”
“Thím Gia, đưa Đang Đang về phòng đi.” Hạng Tuyết Vi nói một cách nghiêm túc.
Thím Gia đưa Đang Đang về phòng.
Hạng Tuyết Vi vẻ mặt vô cảm nhìn Hạng Uyển: “Cô đến đây làm gì?”
“Hình Thiên đã từng muốn đưa con đi ra nước ngoài, giúp con có một cuộc sống mới, nhưng là trong lòng con không cam tâm, người thân của con cùng tất cả những kỷ niệm đều ở nước M, con không muốn phải từ bỏ hơn hai mươi năm quá khứ nên mới tới tìm mẹ.” Hạng Uyển bình tĩnh nói.
“Tìm tôi làm cái gì? Cô đã đi theo ba cô rồi, cũng không phải người nhà họ Hạng, đừng quên, cô là người nhà họ Mục.” Hạng Tuyết Vi lạnh nhạt nói.
“Nhà họ Hạng rất nhanh sẽ xao động đến trời đất thay đổi, chẳng lẽ mẹ không muốn có thêm một người giúp đỡ sao?” Hạng Uyển hỏi.
“Trời đất thay đổi cùng với tôi mà nói cũng không có quan hệ gì, vậy nên tôi vẫn là tôi, nhưng còn cô, rõ ràng có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn thế mà lại cứ nhất quyết muốn trở về, rốt cuộc là có mục đích gì?” Hạng Tuyết Vi phòng bị nói, mắt nheo lại đầy nghi hoặc.
Nhìn thấy bà ấy như vậy, không cần bằng chứng, Hạng Uyển đã hoàn toàn tin lời Hạng Thịnh Duật nói rồi.
Hạng Tuyết Vi vẫn luôn không có một chút tình cảm gì đối với cô, luôn đề phòng, thậm chí còn hoài nghi cô là vì muốn trả thù cho mẹ mà mới đến.
Nếu không phải do đã biết chân tướng, thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn vì Hạng Tuyết Vi đối xử với mình như vậy mà sinh đau lòng.
“Con có thể có mục đích gì? Con chính là chỉ muốn có một gia đình. Phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm như vậy rồi thực sự rất mệt. Con còn nghe được tin tức nói là, Hạng Thịnh Duật muốn thâu tóm toàn bộ nhà họ Hạng, tự mình lên làm chủ.” Mạc Uyên cố ý nói.
“Dã tâm của anh ta thật đúng là không nhỏ, nhưng mà, anh ta lên làm chủ đối với nhà họ Hạng mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu.”
“Đúng là không phải chuyện xấu, chỉ là anh ta nói, lo lắng mẹ sẽ vì Đang Đang mà làm chút chuyện gì đấy, mẹ cũng biết Hạng Thịnh Duật, người kia lúc nào cũng chỉ nói có một nửa, con không đoán ra, vốn muốn đứng về phía mẹ nhưng xem ra mẹ cũng không có chào đón con?” Hạng Uyển thở dài nói.
“Tiểu hồ ly này, cô đang nghĩ cái gì, cho rằng tôi không biết sao? Từ lúc còn nhỏ cô đã luôn đối đầu với tôi, bây giờ lại nói muốn giúp?” Hạng Tuyết Vi hồ nghi nói.
"Máu mủ tình thâm, con ở nhà họ Hạng xảy ra chuyện gì, mẹ đều biết rõ, con không có nơi nương tựa cũng không có ai nguyện ý cho con dựa vào, cuộc sống đúng là càng ngày càng khó khăn." Hạng Uyển nhẹ giọng nói.
"Quá khó khăn thì cô có thể đi, không cần trở về nước M, cuộc sống của cô có khi sẽ tốt hơn rất nhiều." Hạng Tuyết Vi khinh thường nói.
"Xem ra mẹ vẫn không hiểu tấm lòng con, thôi, mọi người ăn cơm đi, con đi đây." Hạng Uyển gật đầu rồi đi ra ngoài cửa.
Hắc Muội quay đầu lại nhìn nhưng cũng không thấy Hạng Tuyết Vi gọi bọn họ lại, liền nhíu mày: "Mợ chủ, sau này chúng ta đừng đến nữa, không cần đến đây nhìn sắc mặt bà ta."
Khoé miệng Hạng Uyển hơi giơ lên: "Hạng Tuyết Vi trời sinh tính cách đã đa nghi, nói nhiều, sẽ khiến bà ta hoài nghi rằng đối phương có mục đích khác, đến lúc cần dừng thì phải dừng mới tốt."
"Dạ?" Hắc Muội nghe có chút không hiểu.
"Tìm thêm kẻ thù cho một kẻ thù, may ra mới giúp mình có thêm vài phần thắng." Hạng Uyển như suy tư gì mà nói, xong quay đầu lại, nhìn về Hắc Muội: "Tôi muốn ăn lẩu, trưa nay chúng ta đi ăn lẩu đi."
Hắc Muội khoé môi giương lên nụ cười: "Con cũng muốn ăn lẩu, mùa đông ăn lẩu là sảng khoái nhất."
Hạng Uyển đưa theo Hắc Muội tuỳ tiện tìm một tiệm lẩu, bọn họ tìm một cái ghế, ngồi xuống, Hạng Uyển chọn món xong thì đưa Hắc Muội chọn.
"Mợ chủ, em muốn đi theo người cả đời. Vậy nên sau này người nhất định phải sống cho thật tốt!" Hắc Muội cảm thán nói.
Hạng Uyển tươi cười: " em làm sao có thể cả đời đều đi theo tôi được? Chờ khi em lớn, gặp được người đàn ông em thích rồi, sẽ muốn cùng người đó sinh con, tất cả sự quan tâm sẽ dành hết cho gia đình của mình."
Hắc Muội đưa hai tay ôm lấy mặt, "Mợ chủ, người thật tốt, sau này người nhất định sẽ gặp được người đàn ông mà vô cùng vô cùng thích người, rồi sẽ có thể cùng với người đó mỗi ngày đều sống thật hạnh phúc."
Hạng Uyển nhớ tới Hình Thiên.
Cô vẫn chưa có gặp được người thật sự thật sự thích mình, mà có lẽ cả đời này cũng không gặp được, nhưng là cô cũng có một người mà mình thật sự rất thích, chỉ là cô cùng người ấy vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau.
"Uỳnh...uỳnh...uỳnh" tiếng đập cửa vang lên.
Hắc Muội còn chưa ra mở cửa thì đã có tám người đàn ông mặt không biểu cảm từ bên ngoài xông vào, bao vây chặt chẽ xung quanh.
Hắc Muội phòng bị đứng lên, lạnh lùng hỏi: "Các người là ai?"
Hạng Thịnh Duật đi tới, thanh âm lạnh lùng nói: "Ném cô ta ra ngoài."
Hạng Uyển lo lắng, nếu như Hắc Muội giãy giụa thì nhất định sẽ bị thương. Cô biết Hắc Muội không phải là đối thủ của thuộc hạ Hạng Thịnh Duật, "Hắc Muội, ra ngoài đợi tôi."
Hắc Muội bị đưa ra ngoài, cửa cũng bị đóng lại, Hạng Thịnh Duật xách ghế dựa lên, ngồi đối diện với Hạng Uyển, cầm thực đơn mà bọn họ đã chọn lên xem: “Tại sao tất cả đều là món chay? Nhìn cô cũng không giống như là người ăn chay.”
Nói xong, anh ta viết thêm vài nét bút vào trên giấy rồi đưa nó cho thuộc hạ đứng bên cạnh: “Đi lấy thêm đồ ăn.”
Thuộc hạ của anh ta cung kính nhận lấy thực đơn, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật lười biếng dựa người trên ghế: “Cô thật sự vẫn chưa hiểu rõ về tôi?”
Hạng Uyển nở một nụ cười nói: “Ai có thể hiểu rõ được anh? Nếu có thì anh cũng chắc gì đã để cho người đó còn tồn tại trên đời.”
Khóe miệng Hạng Thịnh Duật câu lên một nụ cười: “Từ khi tôi nắm được Lục Bác Lâm trong tay, tôi đã biết, cô chắc chắn sẽ xúi giục Hạng Kim Thu tới tìm tôi, vậy cô đoán xem, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”