Chương 888: Hy Sinh Mọi Thứ Để Đáp Ứng Nguyện Vọng Của Cô
CHƯƠNG 888: HY SINH MỌI THỨ ĐỂ ĐÁP ỨNG NGUYỆN VỌNG CỦA CÔ
"Có, ngăn cản nhà họ Hạng tẩy trắng, nhà họ Hạng không tẩy trắng được, thì không thể lên đế vị được, không thể cuồng loạn nhằm vào nhà họ Nam Cung nữa, như thế thì, Thẩm Diên Dũng cũng tẩy không sạch, có thể duy trì được sự cân bằng hiện tại." Hình Thiên trầm giọng nói, bóng tối trong con mắt như ẩn như hiện, trong khoảnh khắc, giống như vừa trải qua một trận gió tuyết.
"Anh cần em làm thế nào?" Mục Uyển hỏi, ánh mắt kiên định.
Chỉ cần anh bảo cô làm, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cô cũng không từ.
"Tôi không cần em làm gì cả, nói với em chỉ là theo thói quen." Hình Thiên nở nụ cười tà mị, trông cà lơ phất phơ.
Trái tim Mục Uyển rối như tơ vò.
Hình Thiên con người này, tâm tư sâu khó lường, ai cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ từ vẻ mặt anh, anh thích ăn kem, nhưng không ai biết, ai cũng cho rằng anh chẳng bao giờ đụng đến đồ ngọt.
Anh sẽ không bao giờ thể hiện sự yêu ghét ra mặt.
Anh nói, là một tổng thống, nếu bị người khác nắm được sở thích, nhược điểm, thì là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Cô ở bên cạnh anh năm năm, học được rất nhiều thứ từ anh, những thứ đó nhiều hơn cả hai mươi năm qua.
Anh dạy cô đạo lý, dạy cô mưu lược, so với cách nói là bạn đời, thì anh giống chỗ dựa tinh thần của cô hơn.
Cô cũng không ngờ, lại có một ngày, cô mê luyến anh đến mức này.
"Anh sẽ không đi ngăn cản nhà họ Hạng tẩy trắng, đúng không?" Mục Uyển hỏi với ý thăm dò.
Hình Thiên thu lại nụ cười, trầm tư nhìn cô.
Mục Uyển cười, quay mặt sang bên khác, cố gắng để nụ cười của mình trông thật tự nhiên, mà không phải là tự giễu: "Anh vì Bạch Nguyệt làm nhiều như vậy, cô ấy có biết không?"
"Hôm nay là đêm giao thừa, ngày cuối cùng trong năm, chúng ta không nói những chuyện đó nữa, em có muốn uống nước không? Tôi đi rót nước cho em." Hình Thiên chuyển chủ đề.
Mục Uyển lắc đầu, nói: "Anh vào đi, Thủ Thủ đang đợi anh chơi game đấy, em muốn ngồi xích đu một lúc nữa, ở đây môi trường rất thích, rất thoải mái."
"Tôi đẩy cho em nhé." Hình Thiên nói xong, bước lên định đẩy xích đu cho Mục Uyển.
Mục Uyển giữ tay anh lại, nhẹ nhàng nói: "Em thích đu một mình từ từ, Hình Thiên, để em yên tĩnh một mình, được không?"
Hình Thiên nhìn ánh mắt như nước hồ thu của cô, khẽ buông tay: "Có chuyện thì gọi tôi, tôi ở phòng khách."
Mục Uyển gật đầu, nhìn Hình Thiên đi rồi, tựa đầu vào cánh tay.
Bạch Nguyệt muốn tẩy trắng cho Thẩm Diên Dũng, Hình Thiên rõ ràng biết quỹ đạo phát triển sự việc, nhưng lại không làm gì cả, chính là muốn hoàn thành tâm nguyện của Bạch Nguyệt.
Anh vui vẻ chịu đựng, cô lại cảm thấy bất bình thay cho anh.
Muốn cứu Hình Thiên, có lẽ, mấu chốt là Bạch Nguyệt.
Nếu cần một người đóng vai ác, thì cô sẽ làm, cô không quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ muốn những người mình quan tâm được yên ổn.
Cô đứng dậy khỏi xích đu, đi lên lầu tìm Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt dậy rồi, đang ngồi đọc sách.
"Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?" Mục Uyển hỏi thẳng.
"Đương nhiên là được." Bạch Nguyệt đặt sách xuống, nhìn Mục Uyển.
Tiểu Hạ ôm An An sang phòng bên cạnh.
"Clip của tôi, rất có khả năng là do Thẩm Diên Dũng làm, chuyện này cô có biết không?" Mục Uyển hỏi.
Bạch Nguyệt yên lặng nhìn Mục Uyển: "Có thể đoán được."
"Cho nên, cho dù Hình Thiên mất chức Tổng thống, cô cũng không quan tâm sao?" Mục Uyển đỏ mắt chất vấn cô ấy.
"Nếu anh ta mất chức tổng thống, khu vực ven phía Nam sẽ do anh ta quản lý, anh ta sẽ là boss của khu hành chính đặc biệt." Bạch Nguyệt hứa.
"Cô nghĩ là anh ấy cần sao? Nếu Thẩm Diên Dũng cũng giam Hình Thiên lại giống như khi xưa Hình Thiên đã làm thì sao? Cô có từng nghĩ đến khả năng này không, hoặc có lẽ là Hình Thiên sẽ càng thảm hơn." Ánh mắt Mục Uyển mờ mịt: "Chuyện khiến anh ấy buồn không phải là mất chức, mà là bị người thân và người yêu phản bội."
"Uyển Uyển, mỗi người đều có lòng ích kỷ riêng, tôi cũng có, nhưng sự ích kỷ của tôi không phải là Thẩm Diên Dũng mà cô nghĩ, mà là Hình Thiên." Bạch Nguyệt nói.
Mục Uyển ngẩn ra, trong đầu chưa hiểu câu nói này: "Cô nói vậy là sao?"
"Lúc đầu, Thẩm Diên Dũng nhìn ra dã tâm của Hình Thiên, tôi cũng vậy. nhưng mà, tôi muốn bảo vệ anh ấy, kết quả, Hình Thiên làm ngược lại, đổ tất cả công sức của Thẩm Diên Dũng xuống sông xuống bể, không chỉ vậy, còn giam cầm Thẩm Diên Dũng hai năm.”
"Thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử trước giờ đều như vậy, tôi không cảm thấy HÌnh Thiên sai, là một quân vương, nên sát phạt quyết đoán, đáng tiếc, Hình Thiên quá nhân từ, lại thả Thẩm Diên Dũng đi. Tôi biết vì ai mà anh ấy thả Thẩm Diên Dũng đi, còn cô thì sao, tất cả chứng cứ trên tòa đều muốn bênh vực cho nhà họ Nam Cung, cô biết hậu quả là gì không?" Mục Uyển có chút mất bình tĩnh.
"Tôi biết." Bạch Nguyệt bày tỏ rõ ràng: "Tôi biết, là do Thẩm Diên Dũng sắp xếp, nhìn bề ngoài là lão Hạng muốn cưỡng ép Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt lỡ tay giết chết lão Hạng, trên thực tế, nếu tôi đoán không nhầm, chắc là Nam Cung Nguyệt cố ý giết hại lão Hạng."
"Cô biết mà còn giúp Thẩm Diên Dũng hoàn thành bước quan trọng trong kế hoạch của anh ta à?"
"Bởi vì chứng cứ bên ngoài chỉ có thế, đều là những điều mà mọi người đều nhìn thấy, logic đoán được, những điều khác là do tôi đoán, không có chứng cứ, nói ra cũng không ai tin."
"Nhưng ít ra cô cũng phải nói, để Hình Thiên biết tâm ý muốn giúp anh ấy của cô." Mục Uyển cảm thấy đau lòng thay cho Hình Thiên.
"Tôi không làm được, bởi vì sự cố chấp của tôi khiến Thẩm Diên Dũng tha cho Hình Thiên, Hình Thiên lên làm tổng thống, Thẩm Diên Dũng bị nhốt lại. Bạn tôi thì bị đưa ra nước ngoài, bị chia cách với người mình yêu. Năm năm qua cô ấy đã phải chịu những sự giày vò không phải ai cũng chịu được. Bởi vì áy náy, đau lòng, sợ hãi, cô ấy đã mắc bệnh trầm cảm nặng, mà những điều này, đều là tại tôi cả, cô hiểu không? Tôi không thể trở thành đao phủ, hủy đi hy vọng cuối cùng của cô ấy."
"Cho nên cô hủy đi hy vọng của tôi, chia cách tôi và Hình Thiên, đẩy tôi và Hình Thiên vào địa ngục sâu thẳm sao?" Mục Uyển mất bình tĩnh hét lên.
Bạch Nguyệt trầm mặc, bình tĩnh nhìn Mục Uyển.
"Tôi biết cô thông minh, cô hoàn mỹ, cho dù có làm sai chuyện gì thì cũng chẳng có người đàn ông nào hận cô, oán cô, bọn họ đều coi cô như nữ thần, nâng niu cô trong lòng bàn tay, nhưng, tôi cảm thấy cô quá độc ác, cô quá ác với Hình Thiên." Mục Uyển không khống chế được nước mắt.
Bạch Nguyệt từ từ cúi mi mắt.
Từ lúc cô trở về bảo Hình Thiên thả Thẩm Diên Dũng đi, cô đã biết sẽ có kết quả ngày hôm nay.
Cô đánh cược, nhưng chẳng qua là tấm chân tình của Thẩm Diên Dũng.
Nếu Thẩm Diên Dũng yêu Lưu San, Lưu San sẽ không đồng ý để anh ta khai chiến với cô.
Nhưng tương lai, ai biết được?
Bây giờ, cô đành có lỗi với Mục Uyển và Hình Thiên: "Tôi rất xin lỗi."
"Nếu cô thật sự xin lỗi, thì cô đi nói với Hình Thiên, nói với anh ấy, cô muốn anh ấy làm tổng thống, muốn anh ấy giữ quyền, đừng để anh ấy chẳng làm gì cả chỉ vì muốn đáp ứng nguyện vọng của cô." Mục Uyển nói, giọng gần như khẩn cầu Bạch Nguyệt...