Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 983: Vừa Gặp Đã Yêu​




CHƯƠNG 983: VỪA GẶP ĐÃ YÊU
"Cô hiểu phải làm gì rồi chứ?" Đổng Mạn Tuyết hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: “Trong đây chỉ có những thành phần cần để chế thuốc sinh học cũng như tác dụng của chúng mà thôi chứ không có những tư liệu khác, tôi vốn dĩ cũng chưa từng học qua dược sinh học cho nên cũng không hiểu nhiều cho lắm, bà Lan Ninh cần tôi làm gì?"
Đổng Mạn Tuyết bật cười: “Cô cũng không thông minh như tôi nghĩ nhỉ? Nói cho cô biết về thành phần dược sinh học chính là để cô đi mua chúng vì cô vừa mới tới Bộ ngoại giao, dù gì cũng là người mới nên để cô mua sẽ không bị lộ.”
Mục Uyển mỉm cười.
Tuy cô là người mới của Bộ ngoại giao, nhưng cô tuyệt đối không phải là người xa lạ gì với nơi đây, chỉ sợ vì thân phận đặc biệt trước kia mà sẽ có một vài tên chó săn theo dõi cô: “Tôi hiểu rồi, tôi muốn nói chuyện với bà Lan Ninh kĩ hơn về việc này, được không?”
"Bà Lan Ninh bề bộn nhiều việc, đừng nói chỉ chút chuyện nhỏ này mà cô cũng làm không xong đấy nhé?" Đổng Mạn Tuyết không vui nói.
Nhưng Mục Uyển chỉ cười rồi cầm tư liệu đi ra ngoài chứ không nói gì thêm.
Đổng Mạn Tuyết không hiểu Mục Uyển có ý gì.
Mục Uyển cầm tư liệu đến cửa phòng bà Lan Ninh và gõ cửa.
"Vào đi." Bà Lan Ninh trầm giọng nói.
Mục Uyển đẩy cửa đi vào, bà Lan Ninh đang gõ chữ trên máy tính thì thấy Mục Uyển tiến vào nên mỉm cười ngừng tay, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Thư ký Đổng đã đưa tài liệu cho tôi xem và nói rằng muốn tôi đi mua đồ, đúng không?" Mục Uyển ôn tồn nói.
"Đó là ý của tôi." Bà Lan Ninh không phủ nhận.
"Trước hết, cảm ơn bà Lan Ninh đã xem trọng tôi, nhưng tôi nghĩ có một số việc đi tranh giành ngược lại không phải là chuyện tốt, trên thực tế, hiện đang có rất nhiều người để mắt đến tôi, bất kể là bọn chó săn hay những kẻ đang núp trong bóng tối, nếu như bọn họ thấy tôi mua dược sinh học thì tôi lo là sẽ làm liên lụy đến phu nhân đây.”
"Cho nên tôi chuẩn bị đặt toàn bộ công ty dưới danh nghĩa của cô, cô mở một công ty dược sinh học vốn cũng chẳng là vấn đề gì cả, cô chỉ cần phụ trách mua nguyên liệu sản xuất, còn tôi sẽ phụ trách lượng tiêu thụ, thế nào, cô không muốn sao?" Bà Lan Ninh mỉm cười hỏi.
"Nếu phu nhân đã nói như vậy thì tôi cũng không cần phải lo lắng về chuyện sẽ làm liên lụy đến phu nhân, dù sao thì tôi cũng đã mang tiếng rồi, có mở thêm công ty cũng chẳng sao.” Mục Uyển mỉm cười nói.
"Vậy làm phiền cô nhé, về chi phí mua đồ thì tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô một khoản tiền từ ngân hàng Thụy Sĩ, nhà cung cấp sẽ trực tiếp liên lạc với cô."
"Được, tôi sẽ mau chóng đăng kí công ty, và liên hệ với nhà cung cấp."
"Cụ thể thì cô liên hệ với thư ký Đổng là được vì cô ấy chuyên phụ trách hạng mục này, cố gắng lên, tôi tin cô sẽ làm tốt.” Bà Lan Ninh mỉm cười.
Mục Uyển rời khỏi phòng làm việc thì thấy Đổng Mạn Tuyết đi đến nên gật đầu.
Đổng Mạn Tuyết cũng giữ nguyên nét mặt, khẽ gật đầu rồi đi tìm Bà Lan Ninh.
“Cô ấy nói không muốn làm sao?" Đổng Mạn Tuyết hỏi Bà Lan Ninh.
"Cô ấy đồng ý rất nhanh." Bà Lan Ninh vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
"Tôi luôn cảm thấy cô ấy không đơn giản." Đổng Mạn Tuyết lo lắng nói.
"Tôi cũng không cần những người đơn giản, đây chỉ là một hạng mục nhỏ, thử năng lực của cô ấy xem sao, hơn nữa, đã để chính cô ấy tự mình đăng kí công ty, nếu như gặp chuyện không may thì cứ để cô ấy gánh chẳng phải rất tiện sao." Bà Lan Ninh bình tĩnh nói.
"Vậy tôi sẽ bảo nhà cung cấp liên lạc với cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không nhận ra vấn đề chứ?" Đổng Mạn Tuyết vẫn còn lo lắng.
"Chuyện quan trọng là có người đứng ra mua mọi thứ, trên giấy tờ thì không thể nhìn ra vấn đề được, tôi còn việc phải làm, cô đi ra ngoài đi.” Bà Lan Ninh nói.
"Vâng." Đổng Mạn Tuyết cung kính đặt một xấp tài liệu xuống cạnh tay bà Lan Ninh.
“Ngoài ra phải kiểm tra giám sát xem cô ấy đang làm gì." Bà Lan Ninh căn dặn.
"Được."
*
Mục Uyển quay về chỗ của mình, nhét tài liệu vào túi rồi tiếp tục đọc sách.
Về chuyện tài liệu lợi hại thế nào thì cô ấy muốn về kể lại cho Hình Thiên để tham khảo ý kiến vì chỉ có Hình Thiên mới là người mà cô ấy tin tưởng.
Tối nay, cô ấy còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Điện thoại di động đổ chuông.
Cô thấy số của Hạng Vũ Thái nên vội bắt máy. "Cậu."
"Uyển Uyển, chuyện đó..." Hạng Vũ Thái ấp a ấp úng.
Trong lòng Mục Uyển dấy lên một dự cảm xấu: “Có chuyện gì sao?"
"Nhà họ Mặc có chút chuyện nên buổi gặp mặt tối nay bị hủy rồi, nhưng cháu yên tâm, cậu sẽ giới thiệu cho cháu chỗ khác tốt hơn.” Hạng Vũ Thái nói.
Hạng Vũ Thái vừa dứt lời, cô liền biết Mặc gia sẽ không kết thân với cô: “Cháu biết rồi, cảm ơn cậu."
"Uyển Uyển, đừng đau lòng, cậu biết rất nhiều anh chàng trẻ tuổi tài cao, cháu hãy cho cậu thêm chút thời gian nữa." Hạng Vũ Thái tiếp tục trấn an cô.
"Dạ." Mục Uyển đáp: “Có lẽ là do duyên chưa tới."
"Cháu cứ an tâm làm việc đi nhé, cậu cũng có chút việc phải làm."
"Vâng." Mục Uyển dịu dàng trả lời,
Nhưng thật ra trong lòng cô vẫn hơi hụt hẫng.
Những lời của Hạng Thịnh Duật lại vang lên: "Cô cho rằng buổi gặp mặt kết thân ngày mai, cô sẽ có cơ hội xuất hiện sao?"
Cho nên, rõ ràng chuyện với nhà họ Mặc đã bàn đâu vào đấy rồi, vậy mà vô duyên vô cớ đổi ý, chắc là có liên quan với Hạng Thịnh Duật.
Cô nhớ rõ ràng, cậu đã từng nói nhà họ Mặc chủ động yêu cầu được gặp cô, vậy thì Hạng Thịnh Duật đã dùng thủ đoạn gì để khiến nhà họ Mặc nghe theo lời anh ta như vậy chứ.
Cô gọi điện cho Bobby để báo tin: “Anh có quen bộ trưởng hải quân Mặc Chính Phi không?"
"Quen, sao vậy?"
"Giúp tôi điều tra địa chỉ của Mặc Uyên, tối nay, tôi muốn gặp anh ta." Cô yêu cầu Bobby.
"Thứ mà tôi muốn thì sao, cô không thể bảo tôi làm không công, không cho tôi thấy được chút hy vọng nào." Bobby đòi hỏi ngược lại.
"Trong tay tôi đang giữ súng Lôi Âm, có điều hiện tại tôi cần nó để phòng thân, ba năm sau, tôi sẽ tặng súng Lôi Âm cho anh."
"Có thật là cô có súng Lôi Âm không đấy, hiện tại trên thị trường đã hết sản xuất rồi, có lẽ chỗ Hạng Thịnh Duật vẫn còn một hai khẩu vậy mà cô thật sự sẽ tặng nó cho tôi sao?" Bobby kinh ngạc.
"Tôi vốn không mê mấy thứ này, ở chỗ tôi, thứ này chẳng đáng một xu, hiện tại vì tình thế bắt buộc nên mới phải giữ lại, vậy thì tại sao tôi lại không thể tặng nó cho anh chứ."
Bobby rất vui: “Một lời đã định, súng Lôi Âm đó của cô phải tặng cho tôi, nếu cô không giao nó cho tôi thì người của tôi sẽ truy lùng cô đến tận chân trời góc biển.”
"Uhm, anh mau cử người đi thăm dò địa chỉ của Mặc Uyên đi, tôi muốn gặp anh ta.” Mục Uyển nói.
"Được, tôi tìm được địa chỉ sẽ gửi cho cô." Bobby nói xong liền cúp máy.
Mục Uyển lặng lẽ nhìn điện thoại.
Không thể lần nào cũng để cho Hạng Thịnh Duật phá hủy kế hoạch và cũng không thể hết lần này đến lần khác đều bị Hạng Thịnh Duật dắt mũi.
"Đó là tướng quân Hạng sao? Đẹp trai quá." Phòng làm việc có người lên tiếng.
"Lúc trước từng thấy anh ấy trên tivi nhưng người thật vẫn đẹp trai hơn."
"Anh ấy nhìn sang bên này kìa, trời ơi, tôi sắp ngất đến nơi rồi.”
Mục Uyển vô tình nhìn qua cửa sổ liên bắt gặp ánh mắt của Hạng Thịnh Duật nhìn lại
Anh hơi nhếch mép, nụ cười đó rất tự tin như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng ban tay của anh vậy, đó là một nụ cười khiêu khích.
"Wao, anh ấy cười lên lại càng đẹp trai, nghe nói anh ấy hiện đang là người đàn ông giàu nhất nước M đấy, nếu có thể kết bạn cùng anh ấy thì tốt biết mấy." Trong phòng làm vẫn còn người si ngốc lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK