Chương 529: Anh Không Nhìn Trúng Em, Em Biết
CHƯƠNG 529: ANH KHÔNG NHÌN TRÚNG EM, EM BIẾT
Tô Khánh Nam với tư cách là thành viên trong đội vô cùng cố gắng, với tư cách là kẻ địch cũng vô cùng hung hiểm.
Cô không muốn anh thêm một kẻ thì, càng không muốn mất anh.
Cô gọi điện cho Lâm Tiến: “Lâm Tiến, tôi là Bạch Nguyệt, Tô Khánh Nam mất tích rồi, Thẩm Diên Dũng đang phái người đến quân khu, mong chúng ta tìm Tô Khánh Nam.”
“Vậy chúng ta có giúp hay không?” Lâm Tiến hỏi.
“Để anh ta đi điều tra đi.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói: “Chúng ta ngồi yên xem tình hình.”
“Đã hiểu.” Lâm Tiến cúp máy.
Bạch Nguyệt cúi đầu ăn cơm, đầy tâm sự.
Hình Thiên nhặt xương cá ra, đặt thịt cá vào bát cô.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đã vì cô mà từ bỏ Hoa Nhi rồi, tình yêu là nhân nhượng vì nhau: “Em sẽ không hợp tác với anh ta đâu, anh ta làm thế nào là chuyện của anh ta, em biết mình nên làm thế nào.”
Hình Thiên xoa đầu cô: “Vậy mới ngoan.”
3 giờ chiều.
Tiếng gõ cửa.
Bạch Nguyệt mở cửa, hỏi Lâm Thư Lam đứng trước cửa: “Sao thế?”
“Cô chủ, cô mau lên mạng xem đi.” Lâm Thư Lam nhắc nhở.
“Ừm, được.” Bạch Nguyệt đóng cửa, khóa lại, mở máy tính ra, cách trang mạng đều đang bùng nổ.
Đoạn video của Tô Khánh Nam và Thịnh Đông Quang bị phát tán.
Trong video, anh tức giận chất vấn Thịnh Đông Quang: “Nữ giúp việc nhà tôi là của ông, ông biết trong tay mẹ tôi có bằng chứng phạm tội của ông và Thẩm Ngạo, nên đã giết mẹ tôi!”
“Sao có thể, tôi sao có thể giết mẹ của thủ hạ mình, hơn nữa, trong tay mẹ cậu sao lại có chứng cứ của tôi, là của Thẩm Ngạo, tôi đã khuyên hắn bỏ qua cho mẹ cậu, dù gì mẹ cậu theo tôi nhiều năm như vậy, nhưng hắn ta cứ quyết ra tay.” Thịnh Đông Quang không nghĩ ngợi gì nói.
“Thẩm Ngạo? Sao có thể, anh ta rất yêu mẹ tôi.”
“Anh ta yêu mẹ cậu, nên mới để vợ mình ra tay.”
“Ông đang gây chia rẽ chúng tôi. Tôi quá hiểu ông, ông muốn đẩy tội cho vợ chồng họ.” Tô Khánh Nam không tin.
“Tôi cho cậu xem đoạn phim này.” Thịnh Đông Quang cầm điện thoại ra.
Trên màn hình, đều là đoạn phim của Thịnh Đông Quang, được Tô Khánh Nam quay lại.
Vợ của Thẩm Ngạo, thủ đoạn của cô ta cực kỳ tàn nhẫn.
Có thể nhìn ra tâm trạng Tô Khánh Nam khi đó rất kích động, màn hình bị rung, nếu không phải vì đang quay, chắc anh ta không thể nào nhẫn nhịn được.
Quay xong, Tô Khánh Nam bỏ lại một câu: “Tôi đi giết anh ta.”
Đoạn phim đến đây kết thúc.
Tô Khánh Nam thật sự rất có mưu lược, cố ý bỏ lại câu này, dù anh ta giết Thẩm Ngạo thất bại, Thẩm Ngạo cũng phải chết.
Nhưng đoạn video phát ra lúc này, Thẩm Ngạo xong đời rồi, danh dự của Thịnh Đông Quang lại bị tụt xuống.
Hình Thiên lạnh lùng nhìn màn hình, ánh mắt lướt quá Bạch Nguyệt: “Cảm động à?”
Bạch Nguyệt hoàn hồn, nhìn Hình Thiên: “Ừm.”
HÌnh Thiên gõ nhẹ đầu cô: “Em cảm động thử xem, anh ta làm vậy vì báo thù cho mẹ, không phải vì em.”
Bạch Nguyệt biết anh đang khó chịu, cười: “Em biết rồi.”
Hình Thiên nhướn mày, trong lòng không thoải mái: “Anh nói đúng, dù em có xuất hiện sớm hơn, anh cũng chưa chắc đã nhìn trúng em. Em thật sự cảm ơn Tô Khánh Nam.”
Anh đi ra ngoài.
Lòng Bạch Nguyệt chợt thắt lại, ôm lấy anh từ đằng sau: “Sao vậy?”
“Anh đang giận với mình, em đừng để ý anh.” Hình Thiên khó chịu nói.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt anh, đoán xem anh đang tức chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Hổ không ở đây, mèo thành vua rồi à, hết cách, anh quá mạnh mẽ, nên đã trở thành cái gai trong mắt mọi người, nhất cử nhất động của anh đều khiến người khác chú ý. Việc này không khác với việ chơi bóng rổ là mấy, anh có mạnh đến mấy, có tới 5 người phòng ngự giữ anh, anh cũng rất khó để bật lên đột phá, nhưng Tô Khánh Nam thì khác, anh ta vốn đã là người của Thịnh Đông Quang, dễ lấy chứng cứ hơn, anh không cần giận mình nữa.”
Anh mắt Hình Thiên dịu xuống: “Anh hiện tại đang lôi kéo dư luận, bảo đảm hai năm sau sẽ lên chức tổng thống, anh chỉ lo, em bị người khác cướp đi, xem ra đối thủ của anh rất có thực lực.”
Bạch Nguyệt cười: “Trái tim đã ở chỗ anh rồi, sao em có thể dễ dàng bị người khác cướp đi được? Bị cướp đi em sẽ chết mất, anh yên tâm đi.”
Hình Thiên véo chóp mũi cô: “Biết ăn nói như vậy, anh càng không nỡ.”
Bạch Nguyệt ôm anh: “Vậy anh đừng đi, đồng ý với em, ngày mai đừng đi.”
“Ừm.” Hình Thiên trả lời.
Ăn cơm xong, Bạch Nguyệt dựa vào người Hình Thiên xem ti vi, hai người ở bên nhau, đến xem tivi thôi cũng thấy ngọt ngào.
Đông thời, cũng cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, đã tới 12 giờ đêm rồi.
“Anh đi đây.” Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt lưu luyến anh, kéo anh không buông.
Hình Thiên nở nụ cười: “Sáng sớm mai anh lại đến, chiếc xe đó đã thiết kế sắp xong rồi.”
Bạch Nguyệt giờ mới buông tay anh, mở cửa, nhìn anh đi vào phòng đọc sách, vừa quay đầu, đã thấy Lâm Thư Lam đứng ở một góc, nhìn cô.
Bạch Nguyệt kinh ngạc, kéo Lâm Thư Lam vào phòng, giải thích: “Chuyện này không được nói với ai, được không?”
“Cô chủ, người đó, rất giống thủ trưởng, nhưng thủ trưởng, đã chết rồi, cô đừng để bị lừa.” Lâm Thư Lam lo lắng nói.
Bạch Nguyệt nhún vai: “Tôi biết tôi đang làm gì, cô nhớ không thể nói một chữ nào cho bất kỳ ai, Lâm Tiến cũng không được.”
Lâm Thư Lam mím môi, không đáp luôn, ánh mắt đỏ lên: “Thủ trưởng biết, chắc chắn sẽ đau lòng.”
Bạch Nguyệt đoán được trong lòng Lâm Thư Lam đang nghĩ gì.
“Thư Lam, chuyện không như cô nghĩ, tôi hứa với cô, thề với cô, tôi chỉ yêu một mình thủ trưởng, trừ Cố Lăng Kiệt ra, tôi sẽ không yêu ai hết, thế nên, hứa với tôi, được không?” Bạch Nguyệt yêu cầu.
Lâm Thư Lam gật đầu.
Bạch Nguyệt vỗ vai cô: “Trở về nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ lung tung.”
Lâm Thư Lam gật đầu, ngơ ngẩn về phòng.
Bạch Nguyệt trầm mắt nhìn Lâm Thư Lam.
Cô phải chuyển phòng ngủ vào phòng đọc sách, bị Lâm Thư Lam phát hiện rồi, cô ấy rất trung thành, nếu không cẩn thận bị người khác biết, thứ nhất là không biết giải thích thế nào, thứ hai, nhỡ gián điệp biết thì sao?
Cô trở về phòng, thấy áo ngủ của Hình Thiên trên sofa, liền nhặt lên mang đi giặt, lấy bàn là ủi khô, rồi bỏ vào tủ quần áo, lúc này mới nằm lên giường ngủ.
Điện thoại rung chuông, cô tưởng là Hình Thiên, mở ra, mới phát hiện là một số lạ: “Anh là Tô Khánh Nam, em ngủ chưa?”
Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, trả lời tin nhắn anh: “Tất cả mọi người đang tìm anh, Thẩm Diên Dũng ra tay rồi, chắc tín hiệu điện thoại của em cũng bị khóa rồi, anh tốt nhất đừng liên lạc với em.”
“Anh tìm thấy xác của bảo mẫu của mẹ anh rồi, bị chôn dưới đất, ngoài ra, anh cũng đã tìm thấy chứng cứ mà mẹ nói rồi.”