Chương 1136: Bọn Họ Thường Xuyên Ở Cùng Nhau
CHƯƠNG 1136: BỌN HỌ THƯỜNG XUYÊN Ở CÙNG NHAU
Mục Uyển nhíu mày nhìn bàn tay trai của cậu bác sỹ.
Tận mắt cô nhìn thấy cậu đặt đồng tiền vào tay trái: “Nếu tôi muốn cậu nhảy từ trên sân thượng xuống thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ nhảy xuống.” Barney rất chắc chắn nói, cậu lại nở nụ cười rất tự tin, nụ cười của anh không khác gì biển rộng bao la khiến cho đối phương nhìn vào cảm giác rất dễ chịu.
Mục Uyển lại nhìn vào tay trái của cậu bác sỹ.
“Hãy tin tưởng vào những gì chị nhìn thấy, sự việc đôi khi rất đơn giản chứ không phức tạp lắm đâu.” Cậu bác sỹ nhắc nhở nói.
Mục Uyển lại chỉ tay vào bàn tay trái của cậu.
Barney lật bàn tay trái ra, đồng tiền xu nằm trong lòng bàn tay hiện ra.
“Chị thắng rồi, chị muốn tôi làm gì?” Barney hỏi.
Mục Uyển lạnh lùng nhìn cậu bác sỹ trước mặt.
Cô ngay cả đến người xa lạ còn cứu thì làm gì có chuyện cô bắt cậu bác sỹ khám bệnh cho cô đi chết được?
Nhưng không hiểu vì sao, nhìn dáng vẻ của cậu rất tự tin, giống như là cậu biết rất rõ cô vậy.
Cô cũng không có thời gian và tinh thần mà ngồi tán dóc.
Có thể là do tính cách vốn có, cô muốn cậu bác sỹ này đi làm việc mà cậu không thể làm được.
“Tôi muốn ngủ với cậu, theo kiểu người lớn, không phải cái kiểu đắp chăn nằm tán dóc.” Mục Uyển nham hiểm nói, đồng thời nhếch môi khiêu khích nhìn cậu bác sỹ.
Cô muốn nhìn thấy vẻ mặt kích động và ngại ngùng của cậu, và dáng vẻ tìm cách trốn chạy của cậu.
Barney mở miệng cười lớn: “Được thôi, ước còn không kịp, vậy chị đi tắm trước hay là tôi đi tắm trước, hay là chị muốn hai chúng ta cùng nhau vào phòng tắm.”
Mục Uyển ngưng hẳn thôi không cười đắc ý nữa, cô nhíu mày nói: “Tôi nói thật chứ không phải nói giỡn với cậu đâu.”
“Tôi cao một mét tám mươi lăm, nặng bảy mươi ký, cơ thể khỏe mạnh,không hút thuốc, không bia rượu, không có sở thích bậy bạ, cũng không có nói giỡn với chị, tôi đang nghiêm túc, nhưng trong trường hợp như vậy thì không thích hợp có người ngoài làm khan giả, đúng không?” Barney nói.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi sẽ ra trông chừng ngoài cửa, tôi sẽ không vào đâu, và cũng sẽ không để người khác vào.”
Nói xong anh đứng dậy đi ra, đồng thời đóng cửa giùm họ.
Mục Uyển liền đứng dậy đề phòng nói: “Cậu cho thuốc mê trong thuốc hay sao vậy?”
Barney cười, nụ cười của cậu có vẻ như rất thoải mái: “Không có, cô thật vui tính.”
Mục Uyển nắm chặt nắm tay, có chút loạn thoáng qua trong đầu cô.
Ngay từ đầu cô chỉ định hù dọa cậu bác sỹ này thôi, nhưng nào ngờ cuối cùng ngược lại cô trở thành nạn nhân.
Sự thật hiện ra ngay trước mặt, cô đã từng nghĩ qua chuyện Hình Thiên bỏ rơi mình, cũng nghĩ tới sự bá đạo của Hạng Thịnh Duật đối với mình, cô muốn bộc phát ra những nỗi niềm tích tụ trong lòng, muốn cân bằng lại áp lực, sự giận dữ, bất mãn, uất ức trong lòng mình thông qua tiếng kêu gào của cơ thể,
Nhưng dù như vậy cũng không được sa đọa.
Cô biết hành động như vậy chỉ khiến cho bản thân cô càng thêm áy náy, càng thêm chán ghét bản thân mình mà thôi.
“Tôi vừa rồi chỉ nói giỡn thôi, cậu cứ tiếp tục trị liệu đi.” Mục Uyển nói.
“Chị làm tôi mừng hụt, đã trị liệu xong rồi, chị không có vấn đề gì.” Barney cầm lấy tay của Mục Uyển, ghi số điện thoại của mình vào lòng tay cô: “Nếu chị có tâm sự hay cảm thấy không vui thì có thể gọi điện cho tôi, nếu muốn gặp tôi thì không cần biết chị ở đâu, tôi cũng sẽ bay đến gặp chị, đây là lời hứa của tôi dành cho chị, tôi nói được làm được, tôi hy vọng chị mỗi ngày đều có thể vui vẻ, phụ nữ vui vẻ mới có thể trẻ lâu, sức khỏe mới khỏe lên được.”
Mục Uyển cảm thấy nhột ở lòng bàn tay.
Và còn có chút cảm giác đau nhói, nhưng cô không ngăn cản cậu.
Cô cảm thấy nói chuyện với cậu bác sỹ này khác thoải mái.
“Cậu có thể nói cho tôi biết điếu thuốc đó của cậu có gì trong đó không?” Mục Uyển hỏi.
“Chị có thể cho tôi số điện thoại của chị không? Tôi sẽ gửi công thức cho chị, nếu tôi nghiên cứu ra loại tốt hơn cũng sẽ gửi cho chị.” Barney nói.
Mục Uyển thắc mắc nhíu mày hỏi: “Vì sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy? Trước đây chúng ta chưa quen biết nhau mà.”
“Giữa người và người có cái duyên, vì cái duyên này mà nếu hợp nhau thì sẽ tự động xích lại gần nhau, nếu không hợp thì cho dù hiện tại bên nhau, nhưng sau này cũng sẽ rời xa nhau, tôi cảm giác như đã từng quen chị, tuy chỉ mới lần đầu gặp nhau, nhưng cảm giác như đã quen biết rất lâu rồi, hơn nữa đó chỉ là công thức thôi chứ đâu phải cái gì lớn lao đâu.” Barney cười nói.
“Cám ơn cậu. Cậu gửi công thức cho Bá Vĩ đi, chắc cậu biết cách liên hệ anh ta.” Mục Uyển nói, trong lòng lại cảm thấy cố chút ngại.
Cậu bác sỹ đối xử tốt với cô, nhưng cô lại đẩy cậu ra xa.
Với lại xung quanh cô biết bao nhiêu chuyện lộn xộn, cô nghĩ mình không nên cho cậu ấy biết số điện thoại của mình.
“Dạ được, cũng không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi đi, mai đi đường thuận lợi nhé.” Barney nói, đồng thời móc trong túi ra một túi thảo được hình cây dùi, bên trong có ba mươi cái.
Cậu nói với Mục Uyển: “Loại thuốc này có tác dụng an thần, khi chị cảm thấy phiền muộn, tâm trang không tốt thì rất hợp để châm mộtt điếu, cái này tạm tặng chị trước.”
“Cám ơn.” Mục Uyển thật lòng cảm kích.
Barney cười cười rồi bước ra cửa.
Lã Bá Vĩ lo lắng hỏi: “Thế nào?”
“Qua bên chỗ anh nói sau.” Barney nói.
Lã Bá Vĩ gọi An Kỳ đến thay ca.
Rồi hai người họ đi vào phòng của Lã Bá Vĩ.
Barney ngồi trên sô pha nói: “Cô ấy không quá tin tưởng người khác, từ dáng ngồi của cô ấy có thể thấy được cô ấy ép mình vào khuôn khổ quá, nhưng khuôn khổ lại này lại không thích hợp với môi trường hoàn cảnh của cô ấy, cô ấy có ý đinh muốn vượt ra, nhưng lại bị tiềm thức của mình trói buộc lại, rồi từ đó sản sinh ra áp lực vô hình rất lớn, khiến cho toàn cơ thể của cô lâm vào tình trạng đau khổ, thỉnh thoảng sẽ tự nhiên bị sốt cao, ngủ không ngon giấc, cảm giác trong lòng khó chịu, và cũng cảm giác cuộc sống không có niềm vui.”
“Bệnh trầm cảm?” Lã Bá Vĩ lo lắng nói.
“Cô ấy rất lý trí, có ý thức tự điều chỉnh tâm tư của mình, không nghiệm trọng đến mức trầm cảm, phòng bị, cẩn thận, không tin tưởng người khác, nghi ngờ nhưng cũng rất thông minh, lương thiện, cô độc, chịu mạo hiểm và còn có cảm giác áp lực.” Barney phân tích nói.
“Cảm giác áp lực, cái này không thể nào, cô ấy… cô ấy có bạn trai rồi, hai người họ cũng thường xuyên ở cùng nhau.”
“Là vấn đề tâm lý, cũng có nghĩa là những gì diễn ra hiện tại không phải cái cô ấy muốn, thậm chí là bài trừ, phản cảm, nhưng lại không thể không chấp nhận, vì không thể không chấp nhận cho nên mới cảm giác áp lực.” Barney nói.
“Cô ấy phải làm sao để chữa khỏi?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Cô ấy rất cô đơn, với lại là tự mình lựa chọn cô đơn, mọi người nên quan tâm cô ấy nhiều hơn, để cho cô ấy thả lòng mình, tránh xa những việc khiến cho cô ấy cảm thấy áp lực, như vậy sẽ rất nhanh khỏi thôi.” Barney nói.
“Vậy nếu cô ấy nhất định phải ở trong hoàn cảnh có áp lực thì sao?” Lã Bá Vĩ lo lắng hỏi.
“Vậy thì có thể sẽ làm tình trạng bệnh của cô ấy nặng hơn thôi, cô ấy rất lý trí, quyết đoán, có chủ kiến, loại người như vậy mọt khi mà bị chứng trầm cảm thì sẽ rất đáng sợ, rất khó chữa khỏi.” Barney kiến nghị nói.
“Nếu chỉ có thể trong hoàn cảnh như vậy thì chúng tôi phải làm thế nào?” Lã Bá Vĩ hỏi, chân mày nhíu chặt lại, anh không muốn Mục Uyển xảy ra chuyện.
“Có một cách.” Barney nói.