Chương 686: Em Ở Đâu Cũng Có Thể Sống Tốt
CHƯƠNG 686: EM Ở ĐÂU CŨNG CÓ THỂ SỐNG TỐT
“Tất cả đợi tôi đàm phán thuận lợi xong thì tính tiếp.” Hình Thiên nhíu mắt nói, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo. Bạch Nguyệt nhìn Hình Thiên, tuy là đã hóa trang, nhưng trên mặt vẫn không che giấu được sự âm u: “Sao thế?” “Lê Lương Du, là người giả làm anh, trước khi bay đến nước B, máy bay phát nổ, còn thêm 4 người nữa, đều chết rồi.” Hình Thiên trầm giọng nói. Bạch Nguyệt run lên. Tình huống này trước đây từng xảy ra một lần. Máy bay của Cố Lăng Kiệt cũng xảy ra vấn đề phát nổ. “Là ai? Thịnh Đông Quang đã chết rồi, Tô Chung không có khả năng, Tả Đoàn Niên?” Bạch Nguyệt run rẩy hỏi. “Trước mắt không biết là ai, nhưng hắn ta là người đáng ngờ nhất.” Hình Thiên đoán. Bạch Nguyệt run rẩy, đá và hành lí một cái. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh của Cố Lăng Kiệt, đau đến tận xương cốt không cách nào thở được. “Tại sao?” Mắt Bạch Nguyệt đỏ lừ, nắm chặt nắm đấm: “Anh đã đổi thân phận rồi, vậy mà vẫn có người không muốn tha cho anh, trước đây là Thịnh Đông Quang, giờ lại là Tả Đoàn Niên, tại sao bọn họ lại muốn như vậy!!!” Hình Thiên biết cô lo lắng cho anh, đưa tay ôm lấy cô, giữ gáy cô, để cô áp vào vai anh, có cảm giác như cả người cô đang run rẩy. Trái tim anh vừa đau vừa chua xót: “Đừng sợ, chúng ta bây giờ không phải vẫn tốt hay sao, sau này cũng sẽ như vậy.” Bạch Nguyệt ôm eo Hình Thiên, cố gắng ổn định lại tinh thần, vượt qua sợ hãi, lo lắng khủng hoảng và phẫn nộ: “Lăng Kiệt, Thịnh Đông Quang đã chết rồi, sau khi cuộc đàm phán này kết thúc, chúng ta rời khỏi đây có được không? Tìm một nơi không ai biết chúng ta, đưa mẹ, con của chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc.” Hình Thiên xoa vai cô, an ủi cô, nhưng không nói gì. “Được không? Bạch Nguyệt thúc giục anh, rất ít khi cô ở trước mặt anh lại tùy ý và bá đạo như vậy. “Tả Đoàn Niên còn chưa giải quyết xong, chúng ta cho dù đi đến đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm, với lại, người của anh chết rồi, mối thù này, anh nhất định phải trả.” Hình Thiên nói, uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của cô. Bạch Nguyệt dùng sức đẩy Hình Thiên ra, cố gắng áp chế cơn tức giận xuống: “Mỗi lần anh đều như vậy, lần trước đã đồng ý rời đi, anh lại bảo là phải báo thù cho ba, bây giờ Thịnh Đông Quang chết rồi, anh lại muốn báo thù cho anh em của mình, anh vì cái này, vì cái nọ, nhưng có bao giờ anh nghĩ đến em chưa, lần đầu tiên em mang thai, anh không ở bên cạnh em, lần này mang thai, anh vẫn không ở bên cạnh em, mỗi ngày em đều sống trong sợ hãi, em thực sự rất mệt, nhưng anh vẫn không muốn ở cùng em.” Cô lau nước mắt, tay không ngừng run rẩy. Cô biết cô không nên tức giận ở chốn đông người như thế này, rất nhiều người nhìn cô, cũng có thể sẽ phát hiện ra bộ dạng của cô. Nhưng cô không thể khống chế nổi, nhưng nếu cứ như vậy, bọn cô sẽ gặp nguy hiểm. Hình Thiên chỉ nhìn cô, mặc cô tức giận. “Chúng ta tạm thời tách nhau ra một lát, em sẽ liên lạc với anh sau.” Bạch Nguyệt nói, quay người kéo hành lí đi, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Cô không muốn ép Cố Lăng Kiệt, nhưng thực sự cô không thể chịu nổi nếu anh chết thêm lần nữa. Cuộc sống nước sôi lửa bỏng như thế này cô đã chịu đủ rồi. Hình Thiên rất nhanh đuổi theo cô, giữa lấy tay cô, dịu giọng bất lực nói: “Em ở đây đều không quen thuộc, anh sẽ rất lo lắng.” Bạch Nguyệt mắt đỏ ửng vùng tay ra. Một mình em ở Mỹ ba năm, cũng không thân thuộc, em vẫn sống rất tốt, cho dù là ở đâu, một mình em cũng sống rất tốt.” Bạch Nguyệt tức giận nói. Cô biết, là cô đang ép anh. Khi biết máy bay của anh phát nổ, cô thực sự rất sợ. Hình Thiên bất lực ôm lấy cô: “Đừng giận nữa, anh đồng ý với em, sau khi về, anh sẽ rời đi cùng em.” Bạch Nguyệt không dám tin ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói thật sao?” Hình Thiên gật đầu: “Thật, du lịch bốn phương, cũng có thể sống ở một hoang đảo, đều được.” Nghe đến hai từ hoang đảo, trong lòng cô dâng lên một trận chua xót. Nơi đó đã từng là nơi hạnh phúc của bọn họ, nhưng giờ đây, nơi nó đã bị hủy rồi, có nghĩa là, bọn họ cho dù thoát khỏi mớ hỗn độn này cũng không thể quay về nơi ấy nữa. Cô cảm thấy buồn, cực kì buồn, và cô bật khóc. Hình Thiên thấy cô khóc lòng cũng rất đau. Cô bình thường rất mạnh mẽ, giống như không gì động được vào cô, đấu với Thịnh Đông Quang, đấu với Tả Đoàn Niên, với Tô Chung và với kẻ địch khác. Nhưng giờ phút này, cô lại trở nên yếu đuối, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi mà thôi. Không biết bây giờ Cố Lăng Kiệt đang nằm trên giường có nghe thấy tiếng cô khóc không? Nếu nghe thấy chắc chắn cũng sẽ rất buồn phải không. Nếu buồn, liệu có tỉnh lại không? “Tiểu Nguyệt, xin lỗi, anh khiến em đau lòng rồi.”Hình Thiên nói. Bạch Nguyệt bình tĩnh trở lại. Cố Lăng Kiệt là người như thế nào? Anh là người rất có trách nhiệm, cho dù chỉ là một người dân bình thường, không quen biết gì với anh, nhưng anh đều có thể hi sinh bản thân mình để cứu người khác, bởi vì anh nói, anh là quân nhân. Một người chiến hữu chết đi, anh đều buồn rất lâu, vì để cứu chiến hữu, anh cũng có thể hi sinh bản thân mình. Anh là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, anh đối với cô, là coi trọng cô hơn cả tính mạng của mình. Cô biết anh cũng buồn, anh em của anh vì anh , vì bọn họ mà chết, bởi vậy, anh không thể đi. Cô hiểu anh, cho dù bây giờ đi, cả đời này anh cũng sẽ không vui, lương tâm anh cả đời này sẽ bị dày vò, giống như nhiệm vụ 8 năm trước, chiến hữu của anh chết trước mặt anh, anh cũng không thể bỏ qua. Nghĩ đến đây, cô lại buồn, gục vào anh khóc. Có lẽ, yêu chính là hi sinh vì đối phương. “Đi thôi, đi chiến đấu, đi chiến đấu vì những chiến hữu của anh, em sẽ cùng anh, nếu anh chết, em cũng sẽ theo anh.” Bạch Nguyệt kiên định nói. Cô biết, cô nên làm như vậy, nhưng trong lòng cô như có một cơn lũ đang trào dâng, cô chỉ có thể rơi nước mắt. Hình Thiên đau lòng ôm cô. Cô , quả thực là hiểu lòng người, cũng rất thấu tình đạt lí, tuy vừa nãy mất khống chế, cũng tức giận, nhưng đều là vì yêu Cố Lăng Kiệt mà ra. Đợi cô bình tĩnh lại, cô vẫn đứng trên lập trường của Cố Lăng Kiệt để suy nghĩ, cho dù cô buồn cũng không muốn. Cô đều là tự ép bản thân mình. “Tiểu Nguyệt, nếu chưa giải quyết được Tả Đoàn Niên, chúng ta đi đến đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm, Tả Đoàn Niên là kẻ thà giết nhầm một trăm người còn hơn bỏ sót một người.” “Đợi giải quyết Tả Đoàn Niên xong, cho dù xảy ra chuyện gì,chúng ta cũng sẽ đều rời khỏi đây.” Bạch Nguyệt thăm dò anh đồng thời cũng là khẩn cầu anh. Cho dù bộ dạng của cô bây giờ rất xấu xí, cô vẫn muốn anh đồng ý. Thật sự hi vọng, anh là Cố lăng Kiệt thực sự.