Chương 544: Tôi Thích Sự Vô Tư Này Của Em
CHƯƠNG 544: TÔI THÍCH SỰ VÔ TƯ NÀY CỦA EM
Lưu San buông ánh mắt, nhìn vào không trung.
Cô biết, cuộc điện thoại đó là của Bạch Nguyệt, có thể đoán được ý của Bạch Nguyệt qua lời của Thẩm Diên Dũng, trong lòng chua xót, chẳng dễ chịu chút nào, hít sâu một hơi, chán nản chui vào trong chăn.
Thẩm Diên Dũng nhận ra Lưu San hơi lạ, tay khoác lên vai cô, dịu dàng nói: “Sao thế?”
“Em đói.” Lưu San thở dài nói.
Thẩm Diên Dũng hôn lên vai cô, gọi một cuộc điện thoại thúc giục: “Đã xong chưa?”
“Còn mười phút nữa là đến.” Anh cúp máy nói.
“Nhanh lên.”
“Được.”
Một lúc sau, món anh gọi đã tới. Quần áo của anh cũng tới rồi, ồn ã cả một đám người kéo tới.
Anh và cô cùng ăn cơm, người của anh đều ở bên ngoài, đều có vũ trang, rất hống hách, phong tỏa hết tầng dưới khách sạn, chỉ sợ lộ ra chút tin tức gì.
Lưu San thấy hơi áp lực, hít sâu một hơi, nhìn anh.
Anh thì lại rất bình tĩnh ung dung, vẫn luôn quyết liệt như thế, tâm trạng hình như vẫn rất tốt, khóe miệng còn cứ nhếch lên cười.
“Anh làm như vậy, chẳng khác nào làm bí mật còn công khai hơn.” Lưu San khó hiểu hỏi.
“Vốn dĩ đã công khai rồi, em ngoài là trợ lý riêng của anh, chăm sóc bữa ăn và công việc của anh ra, còn là bạn học tiểu học, trung học của anh, em trở về nước, anh tới tìm em ăn cơm, có làm quá đâu.”
“Đường đường chính chính nhỉ, thực ra chỉ là ra vẻ đạo mạo, vừa nãy áo quần còn không chỉnh tề, lúc này lại mang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong rồi.” Lưu San ghét bỏ nói.
Thẩm Diên Dũng cốc nhẹ đầu cô: “Đến nước D một chuyến, học được nhiều thành ngữ nhỉ, sau này anh không cần lo trình độ học vấn của con nữa rồi.”
Nhắc đến con cái, Lưu San lại rủ mắt, may mà cô thông minh, trước khi về nước đã sử dụng thuốc tránh thai dài kỳ, vừa nãy Thẩm Diên Dũng không dùng bao cao su, thật nguy hiểm.
Thẩm Diên Dũng đặt cánh gà vào bát cô: “Ăn nhiều chút, em gầy đi rồi.”
Lưu San và cơm trong bát: “Nghe nói cha mẹ anh mất rồi, bởi vì giết mẹ của Tô Khánh Nam, hay là tự sát trong lúc anh thẩm vấn.”
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng tối đi: “Đều là vì nhà họ Thẩm, sau này sẽ từ từ nói với em, ăn xong em về cùng anh đi.”
Sau này từ từ nói với cô?
Cô đoán anh không muốn nói với cô, nên ậm ừ cho qua.
Cô cũng không muốn tìm hiểu lắm.
Ăn xong.
Lưu San được yêu cầu đổi sang mặc áo sơ mi trắng, vest đen, đội tóc giả nam, đeo kính đen, giày tây.
Cô cảm thấy thật buồn cười, trước đó Thẩm Diên Dũng còn nói đến gặp bạn học ăn cơm là chuyện bình thường, bây giờ lại làm gì đây, che đậy à?
Thẩm Diên Dũng đứng ngoài cửa, khonah tay, nhìn cô thay đồ.
Anh nhận ra, cô tuy gầy, nhưng cơ bắp luyện rất rắn chắc: “Em tập gym à?”
“Tập gym? Anh cảm thấy người như em sẽ tập gym à?” Lưu San cười khúc khích hỏi.
Thẩm Diên Dũng nhếch mày, đúng là cô không thích tập gym, chỗ có thể ngồi nhất định không đứng, chỗ cần nằm còn lâu mới chịu ngồi, anh kêu cô ra ngoài vận động, cô chắc chắn sẽ lườm chết anh.
“Cơ bụng em là trời sinh à?”
“Em luyện võ đó được không, liên tiếp mấy lần bị hãm hại, nếu còn không tập phòng thân, vừa xuất hiện chắc đã toi đời.” Lưu San nói.
“Ồ?” Thời gian sáu tháng, anh không cảm thấy cô có thể luyện võ giỏi, nhưng người giỏi võ kia ít nhất phải khổ luyện trên năm năm mới thành tài.
Nhưng anh không muốn đả kích cô, cười ngọt ngào: “Lần sau chúng ta cọ sát chút.”
Lưu San: “…”
Vừa nãy cọ sát với anh rồi, Cô quyết không cử động: “Không cần, cọ sát với anh chả có gì tốt, làm hại đến tấm thân quý báu của anh, tôi gánh không được tránh nhiệm.”
“Ha ha ha ha.” Thẩm Diên Dũng cười lớn.
Cô chột dạ, biết mình bị cười nhạo: “Cười cái khỉ mốc?”
Anh gõ đầu cô: “Đừng bậy bạ, sẽ dạy hư con chúng ta đó.”
Lưu San nhíu mày: “Đừng nhắc đến con, tôi sẽ nhớ đến Tiểu Bai.”
Thẩm Diên Dũng cúi đầu, anh không cảm thấy Tiểu Bai đã chét, nhìn cô như vậy, có lẽ đã giấu Tiểu Bai đi rồi, anh cũng không vạch trần cô: “Bên ngoài có hơi lạnh, em mặc hai cái áo len giữ ấm, như vậy trông cường tráng hơn.”
“Em gái anh ý, không nói sớm, tôi đã mặc xong hết rồi, hơn nữa, lấy đâu ra hai cái áo len.”
Anh cởi áo len trên mình xuống.
Lưu San thấy phiền, cởi áo len ra rồi, lát nữa ra ngoài lạnh chết anh đi.
Thẩm Diên Dũng cầm áo: “Thấy phiền thì anh mặc giúp em.”
Lưu San cướp lấy áo của anh: “Cảm ơn, không cần.”
Cô mặc vào, Thẩm Diên Dũng nhìn cô.
Lưu San đeo kính lên: “Đi được rồi.”
Thẩm Diên Dũng cười: “Chuyện nữ giả nam này, hình như chỉ có trong phim mới không bị nhận ra, ngực của em vừa nhìn đã thấy không đúng rồi.”
Lưu San trợn mắt: “Anh đã muốn che giấu rồi, lại còn muốn vàng thau lẫn lộn, vào, nói xem, tôi chắc chắn sẽ đi ngược lại hướng anh muốn.”
“Ha ha ha ha.” Thẩm Diên Dũng cười vui vẻ, anh ôm cô: “Anh thích em như vậy.”
Lưu San cụng đầu vào anh.
Vẫn còn nhớ, bọn họ quen nhau lúc cô lên lớp năm.
Lúc nhỏ cô ăn rất tốt, nữ giới thường phát triển trước nam giưới, cô là một trong số đó, lúc đó khá là…lớn, bị cô xếp cho ngồi dưới cùng.
Còn anh, năm lớp năm chuyển tới, cũng bị xếp ở hàng sau cùng, cách cô một cái hành lang.
Cũng không biết là thẩm mỹ cô có vấn đề, hay là người khác có vấn đề, ai cũng thấy anh rất đẹp trai.
Mới lớp năm, lúc anh đang chuyên tâm đi học, đã có rất nhiều cô gái viết thư tình cho anh.
Thư tình quá nhiều, nhét đầy trong ngăn kéo, bị rơi ra.
Chuyện tin đồn mà, không phân biệt nam nữ già trẻ, cô tiện tay nhặt lên, hiếu kỳ mở ra xem.
Cái gì mà anh là ánh mặt trời, em là cỏ dưới đất, nhìn thấy anh liền tỏa sáng, nở rộ nụ cười.
Cô xem mà suýt thì cười phụt, một lá thư tình, mặt trời và cỏ cây, nghĩ thôi đã thấy không thể nào, một ở trên trời, một ở dưới đất, lại gần sẽ bị thiêu cháy, đã là cây cỏ rồi, lại còn muốn nở rộ nụ cười, cười chết mất.
Cô muốn xem xem là bạn học nào mà tài hoa như vậy, nhìn trong thư…không có tên.
Cô đọc xong, liền bỏ nó vào trong ngăn bàn, vừa đúng lúc bị anh nhìn thấy.
Anh lấy phong thư đó ra, lướt mắt nhìn, đưa lại một bức thư.
Cô cũng hiếu kỳ, mở ra xem.
Anh cũng đúng là không khách khí, cô còn nhớ như in nội dung: Em là con lợn béo trong chuồng, anh là người chăn lợn cầm roi, nếu em cứ thích anh, vậy thì, anh chỉ có thể nói với em rằng, anh cực kỳ ghét ăn thịt lợn, nếu em cứ muốn dính lại mà chịu roi, anh xin phép được hét với em một tiếng: cút.
Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, lợn làm sao hiểu mấy từ phức tạp như vậy được, vậy thì, c-ú-t.
Cô thấy anh trả lời như vậy, tức đến nỗi đánh anh một trận, à, đúng rồi, hình như cô mới là người bị ăn đánh.
Dù sao thì từ đó về sau, cô cứ nhìn thấy anh là cút xa.