Chương 580: Bắt Nạt Người Phụ Nữ Của Tôi, Tôi Tuyệt Đối Sẽ Không Bỏ Qua
CHƯƠNG 580: BẮT NẠT NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, TÔI TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG BỎ QUA
"Thật sự phải như vậy sao? Anh không phải là một người không có lý trí. Nếu như Nam Cung Nguyệt đã chết, bị ảnh hưởng không chỉ có nhà họ Hoa, còn có anh. Vị trí của anh bây giờ vốn đã tràn ngập nguy cơ rồi." Hoa Tiên không thể tin được nhìn Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng nhếch khóe miệng, không thèm quan tâm chút nào nói: "Nếu nhà họ Nam Cung muốn phản bội, tôi bảo đảm, trong vòng một năm, khiến cho nhà họ Nam Cung biến mất khỏi nước M.”
Hoa Tiên cúi thấp đầu, lông mi thật dài bao phủ trên mí mắt, che khuất cảm xúc khác thường trong mắt.
Lưu San cũng không muốn Thẩm Diên Dũng vì mình mà hủy đi bản thân, như vậy cô ấy sẽ áy náy lo lắng cả đời: “ Tôi có một ý kiến."
"Cái gì?" Hoa Tiên mang theo hy vọng nhìn về phía Lưu San.
"Nếu như thật sự do Nam Cung Nguyệt, tôi cảm thấy cô ấy ỷ vào mình là người nhà Nam Cung mới có thể không sợ hãi như vậy, nếu không trừng phạt cô ta thật đàng hoàng, tôi đoán rằng mình sẽ phải chết, tôi rất sợ chết, vẫn chưa có sống đủ, không muốn chết." Lưu San nói.
Hoa Tiên không nghĩ tới cô ấy sẽ nói như thế, còn là ở trước mặt Thẩm Diên Dũng, hoàn toàn trái ngược với đáp án trong tưởng tượng của cô ta, không phải nên cầu xin tha thứ cho Nam Cung Nguyệt sao? Diễn viên nữ trên TV đều diễn như vậy mà.
"Nhưng mà, nếu cô ta chết rồi, thật sự không dễ ăn nói, dù sao ở trong mắt nhà họ Hoa và nhà họ Nam Cung, một người nhẹ tựa lông hồng như tôi không chết, dựa vào cái gì mà con gái bọn họ phải chết, cảm thấy rất không công bằng, sẽ tức giận, nếu tôi là mẹ của Nam Cung Nguyệt, cũng nuốt không trôi cơn tức này." Lưu San tiếp tục nói.
Hoa Tiên lại dấy lên hy vọng, mong chờ nhìn Lưu San, nhắc nhở: "Nếu Nam Cung Nguyệt có tổn hại gì, sẽ khơi lên một trận đấu tranh chính trị."
"Trực tiếp đuổi cô ta về nước M đi, nói cho nhà Nam Cung biết việc làm của cô ta, như vậy còn có thể khiến cho bọn họ áy náy với tôi, tôi cũng có thể an toàn." Lưu San nói xong suy nghĩ của mình.
Lần này cô hoàn toàn xem như là thủ hạ lưu tình rồi, bởi vì, có quá nhiều cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
"Không thể đâu, chắc chắn Tiểu Nguyệt nuốt không trôi cơn tức này, cô ta biết quan hệ của cô và Diên Dũng, nếu như tùy ý lên án trên mạng, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Diên Dũng. Những người trên chính trị thích nhất là những tin đồn kiểu này." Hoa Tiên ngăn cản nói.
Lưu San nhún vai, vậy cô ấy cũng không biết nên làm sao bây giờ, mím môi không nói chuyện nữa.
Thẩm Diên Dũng khẽ chạm tay vào tay lái, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén: "Hoa Tiên, cô rõ ràng, Nam Cung Nguyệt không thể về nước, bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi cũng không thể bỏ qua.”
Hoa Tiên muốn nói lại thôi: "Nếu em không thể bảo vệ được cô ta, thì sẽ khó ăn nói với nhà họ Nam Cung, có thể nể mặt em đừng giết cô ấy hay không?”
"Hay là, cô nghĩ thay tôi một cái biện pháp, có thể không giết cô ta, lại có thể trừng phạt cô ta, còn có thể không đưa cô ta trở về nước?" Thẩm Diên Dũng lạnh lùng hỏi.
Hoa Tiên nắm chặt tay, cúi đầu.
Thẩm Diên Dũng lái xe.
Hoa Tiên mới chậm rãi nói: "Nếu chắc chắn là do cô ta làm, chuẩn bị mười con rắn không có độc, đặt ở trong vại, để cô ta ở trong vại mười phút, xem như là trừng phạt, em sẽ cảnh cáo cô ta, nếu còn phạm sai lầm lần nữa, em sẽ không cho cô ta cơ hội.
"Cô ta đã không có lần sau nữa rồi." Thẩm Diên Dũng khẳng định, dừng lại trước cửa, ánh mắt sắc bén khóa trên khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt đi tới, nói với Thẩm Diên Dũng: "Thật đáng sợ, trong phòng có rắn, tôi suýt chút nữa bị cắn rồi."
Thẩm Diên Dũng đẩy cửa đi xuống xe, nhìn cô ta từ trên cao: "Cô đi ra từ trong phòng mà còn mặc rất nhiều nhỉ."
"Tôi đúng lúc muốn ra ngoài ăn cơm thì nhìn thấy rắn ở trên giường." Nam Cung Nguyệt giải thích nói.
Hoa Tiên cũng theo xuống xe, ánh mắt phức tạp nhìn Nam Cung Nguyệt.
"Phải không? Nghe nói của trong túi của cô có rắn?" Thẩm Diên Dũng nhìn kỹ ánh mắt của cô ta.
"Đúng vậy, làm tôi sợ muốn chết. Còn có rắn đi vào trong túi xách của tôi." Nam Cung Nguyệt hoảng sợ nói.
"Túi xách nào, bây giờ rắn đâu?"
Nam Cung Nguyệt dừng một chút: "Tôi không biết, tôi sợ rắn cắn tôi cho nên liều mạng chạy, trong lúc đang chạy, cũng không biết rắn chạy đi đâu rồi ?"
"Thượng tá Trình." Thẩm Diên Dũng gọi.
Thượng tá Trình cung kính đi ra từ bên trong.
Hoa Nhi và bà người làm bên cạnh cô ta cũng đi ra từ trong phòng, đi tới bên cạnh Hoa Tiên: "Chị, chuyện gì xảy ra, nghe nói trong phòng có rắn."
"Chuyện này không liên quan tới em đó chứ?" Hoa Tiên hạ giọng hỏi.
Hoa Nhi lắc lắc đầu: "Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Hoa Tiên gật gật đầu, không nói nữa, chỉ là sắc mặt rất không tốt, thở dài một hơi.
"Kiểm tra túi xách của cô ta." Thẩm Diên Dũng ra lệnh.
Thượng tá Trình nghe lệnh, lật đổ túi xách của Nam Cung Nguyệt.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy băng dán trên túi xách của Nam Cung Nguyệt, u ám nhìn Nam Cung Nguyệt:“Cô còn có gì để nói không!”
"Cái gì, nói cái gì, tôi nghe không hiểu ngài Tổng thống có ý gì?" Nam Cung Nguyệt hoảng hốt nói, đi tới gần Hoa Tiên, tìm kiếm sự giúp đỡ của Hoa Tiên.
"Còn muốn ngụy biện sao? Băng dán dùng để làm gì, chỉ cần tìm pháp y chứng kiểm tra một chút thì sẽ biết ngay." Thẩm Diên Dũng âm thanh lạnh lùng nói.
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt xám như tro tàn: "Không có liên quan tới tôi, tôi không biết gì hết."
Thẩm Diên Dũng cười nhạo một tiếng.
Tuy rằng anh ta không thích khuôn mặt kia của Nam Cung Nguyệt, cũng biết cô ta có ý với mình, nhưng vì nể mặt Hoa Tiên, bình thường anh ta cũng không đếm xỉa tới cô ta.
Nhưng mà, bây giờ cô ta lại làm hại người phụ nữ của mình, anh ta không thể nhân nhượng: "Cần tôi nói ra trình tự gây án của cô không?"
Nam Cung Nguyệt nắm chặt tay.
"Cô, đầu tiên là làm rắn hôn mê, để ở trong túi, nhưng cô không biết khi nào rắn sẽ tỉnh, sợ lúc cô bắt nó sẽ bị cắn.
Cho nên, cô dùng băng dán cố định rắn trong túi, chỉ để lộ ra cái đầu, lúc cô muốn dùng nó, có thể dễ dàng bắt lấy đầu của nó.
Nếu muốn chứng minh, tôi nghĩ, trên băng dán trong túi tiền sẽ có dấu vân tay của cô." Thẩm Diên Dũng chắc chắc nói.
Nam Cung Nguyệt lảo đảo lui về sau hai bước.
Thẩm Diên Dũng thấy phản ứng của cô ta đã chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, nheo mắt lại tiếp tục nói: "Lý do vì sao cô muốn làm như vậy, tôi nghĩ là vì cô đã chuẩn bị cho mình hai cách.
Nếu Lưu San bị rắn độc cắn chết ở trong phòng, như vậy cô sẽ không cần ra tay, nếu Lưu San không bị cắn chết ở trong phòng, phát hiện có rắn, chắc chắn sẽ chạy ra ngoài.
Lúc đó, cô sẽ vờ như trong phòng có rắn, đuổi theo Lưu San, cầm đầu của rắn độc trong túi tiền để nó cắn Lưu San.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, Lưu San sẽ phát hiện trong túi của cô có rắn, cũng không ngờ rằng Lưu San sẽ chạy nhanh như vậy."
Nam Cung Nguyệt thấy mình không thể ngụy biện được nữa, dứt khoát không thèm ngụy biện, nâng cằm lên, vò đã mẻ lại sứt nói: "Phải, là do tôi làm đấy, từ sau khi người phụ nữ này tới đây, anh lạnh nhạt với vợ mình bao nhiêu, người phụ nữ này thật sự là hồng nhan họa thủy, ngài Tổng thống ở bên cạnh cô ta chắc chắn sẽ bị cô ta hại chết, cho nên, vì phu nhân, vì ngài Tổng thống, tôi muốn cô ta phải chết, cô ta chết rồi, ngài Tổng thống mới không có nỗi lo về sau."
Nam Cung Nguyệt nói rất đúng lý hợp tình, hiên ngang lẫm liệt, giống như mình thật sự vì Hoa Tiên và Thẩm Diên Dũng, còn cố ý chia rẽ quan hệ ở trước mặt Hoa Nhi.