Chương 685: Anh Không Muốn Ở Cùng Em Sao?
CHƯƠNG 685: ANH KHÔNG MUỐN Ở CÙNG EM SAO? Bạch Nguyệt hiểu rồi: “Chủ yếu là vì duy trì trong 72 giờ đồng hồ, vẫn còn phải nhẫn thêm 6 tiếng đồng hồ trang điểm nữa. Thợ trang điểm giương môi cười, vuốt vuốt môi không nói gì, trang điểm mắt cho Bạch Nguyệt. Trang điểm, nếu phần mắt trang điểm được rồi, có thể coi như đã hoàn thành được 80%, cho nên, trang điểm bộ phận mắt tốn nhiều thời gian nhất. Sau hơn hai giờ đồng hồ, thợ trang điểm so sánh Bạch Nguyệt với người trong ảnh, cảm thấy khá giống rồi, liền chụp cho Bạch Nguyệt bức ảnh: “Cô xem đã được chưa?” Cô đưa hai bức ảnh cho Bạch Nguyệt đối chiếu. Nhìn trong ảnh, quả là giống nhau như đúc , nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy khuôn mặt hơi cứng ngắc: “Cảm ơn, được rồi.” Hình Thiên nhìn Bạch Nguyệt, giương lên một nụ cười, trong mắt đều là ý cười. Bạch Nguyệt nhìn anh, cũng giương lên một nụ cười, nếu là Cố Lăng Kiệt, thì cũng rất đẹp. Sau khi hóa trang xong, bọn họ ra sân bay, Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Lâm Tiến: “Tôi đang trên đường đến sân bay.” “Tối qua tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, đến nơi cô đến số 10 xếp hàng.” “Có thể không nhìn mặt không, dùng một ám hiệu.” Bạch Nguyệt không nói cho Lâm Tiến chuyện cô dịch dung. “Cũng có thể, ám hiệu cũng được, cô xem, hôm nay thật nóng, tôi đã bị cúm rồi. Không biết bé ngoan có bị cúm không?” Lâm Tiến nói. “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.” Bạch Nguyệt nói, cúp điện thoại, bịt khẩu trang và đeo kính râm đi đến sân bay. Bọn họ dễ dàng đi vào phòng chờ, Bạch Nguyệt vẫn đeo khẩu trang và kính râm như cũ, cúi thấp đầu, yên tĩnh ngồi đợi. Thời gian chầm chậm qua đi, không biết tại sao, Bạch Nguyệt trong lòng có chút bất an. Cô nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lưu San. “Bạch Nguyệt, sớm vậy.” Lưu san than một tiếng, vẫn còn đang ngái ngủ. “Cậu quên rồi à, tớ từ trước đến nay vẫn luôn dậy rất sớm, Thầm Diên Dũng đang làm gì thế?” Bạch Nguyệt thử thăm dò. “Tớ không không biết, anh ý ra ngoài từ rất sớm, anh ý không gọi tớ, tớ còn mừng ấy, tí nữa ngủ dậy lại chơi trò chơi, tớ phát hiện, rất nhiều trò chơi có thể trực tiếp phát trên mạng, có thể kiếm tiền.” Lưu San huyên thuyên một hồi “Lưu San, chuyện của Thẩm Diên Dũng, cậu cũng nên biết một chút thì tốt hơn, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Bạch Nguyệt nhắc nhở cô. “Ừ, được. Vậy tớ gọi điện hỏi xem anh ấy đang làm gì, lát nữa gọi lại cho cậu.” Lưu San nói xong liền cúp điện thoại, nhanh chóng gọi cho Thẩm Diên Dũng. Thẩm Diên Dũng tắt máy. Lưu San đoán chắc anh đang họp hay làm gì đó, gọi lại cũng không nghĩa lí gì, bèn gọi lại cho Bạch Nguyệt “Tớ gọi cho anh ấy, nhưng anh ấy không nghe, có lẽ đang bận, tiểu Bạch, Thẩm Diên Dũng xảy ra chuyện gì à?” Lưu San lo lắng hỏi. “Không, chỉ là tớ mong cậu đề phòng một chút.” “Hôm nay là cuối năm, cậu có muốn qua đây với tớ không?” Lưu San nhiệt tình mời cô. “Tớ sao có thể đến phủ Tổng thống đón năm mới được cơ chứ, người khác sẽ nhìn tớ như thế nào a.” Bạch Nguyệt hơi cười, nhẹ nhàng nói. “Vậy tớ đến nhà cậu, tớ cũng không muốn ở phủ Tổng thống, đón năm mới với Hoa Tiên, tớ cảm thấy rất lúng túng, bên cạnh cô ta còn có Nam Cung Nguyệt và Hoa Nhị.” Lưu San chán nản nói. Thẩm Diên Dũng dường như ra ngoài cùng với Hoa Tiên. “Cho dù cậu có muốn đến đây, Thẩm Diên Dũng cũng không đồng ý.” Bạch Nguyệt nhìn đã đến thời gian làm thủ tục rồi, còn không quên dặn một câu: “Lưu San, tớ có chút chuyện, tớ tắt máy đây, nhớ là có chuyện gì thì gọi điện cho tớ, nếu tớ tắt máy, cậu có thể gửi tin nhắn cho tớ.” “Ừ, tớ biết rồi, nhưng mà, Bạch Nguyệt, nghe giọng của cậu, hình như là xảy ra chuyện gì lớn à? Cậu đừng không nói gì với tớ như lần trước a!” Lưu San giọng điệu mang theo sự khẩn cầu, có thứ có thể để lỡ, có thứ thì không. Bạch Nguyệt nghĩ một chút, lần trước cái gì cũng không nói cho Lưu San, cuối cùng mẹ cô qua đời. “Hành động mấy ngày nay của Thẩm Diên Dũng, tớ lo là chó cùng dứt giậu, cậu sẽ nguy hiểm, nhớ phải cẩn thận, phải sống thật tốt.” Bạch Nguyệt nhắc nhở cô. “Ừ.” Lưu San đáp. “Tớ tắt máy đây.” Bạch Nguyệt tắt điện thoại, nghĩ một chút, liền tắt nguồn điện thoại. Hình Thiên đi về phía cô, nhìn cô nói: “Bộ trưởng bộ ngoại giao nước B gọi điện cho anh, hẹn 6 giờ chiều gặp mặt, người của anh 10 giờ đến nước B, hắn ta có thể sẽ đến sớm hơn chúng ta một chút.” “Vậy anh để em đi gặp bộ trưởng bộ ngoại giao hay anh tự mình đi gặp?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi. Nếu bộ trưởng bộ ngoại giao nước B là người của Tả Đoàn Niên, vậy Hình Thiên sẽ rất nguy hiểm. “Nếu bị nước B phát hiện đến đàm phán với hắn ta là người giả mạo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cho nên, anh nhất định phải đi. Nhưng anh sẽ phối hợp với người của anh, khiến cho người muốn hại anh mơ hồ không rõ tình hình.” Hình Thiên trầm giọng nói. “Hắn ta rất thận trọng và tâm cơ, chúng ta cẩn thận một chút.” Bạch Nguyệt nói, kéo hành lí đến xếp hàng lên máy bay. Từ nước A đến nước B, bay thẳng chỉ mất có ba tiếng 40 phút. Bạch Nguyệt lên máy bay liền nhắm mắt ngủ, khi sắp đến nước B tiếp viên hàng không sẽ thông báo. Bạch Nguyệt chầm chậm mở mắt. Có lẽ là do tối qua ngủ không đủ giấc nên cảm thấy vẫn rất buồn ngủ chưa ngủ đủ. “Em vẫn ổn chứ?” Hình Thiên quan tâm hỏi. Bạch Nguyệt nhìn Hình Thiên, ngây ra một chút, giương lên nụ cười, cái mặt tròn tròn của anh, cảm giác rất đáng yêu, rất muốn véo một chút. Hình Thiên nhìn cô cười cũng không tự giác cong môi, nắm lấy tay cô, đắm đuối nhìn cô. “Chúng ta ở khách sạn à?” Bạch Nguyệt hỏi. “Không, ở khách sạn không ổn, anh đã sắp xếp xong chỗ ở rồi, xuống sân bay sẽ có người đến đón chúng ta.” Hình Thiên giải thích. “An toàn không?” Bạch Nguyệt thận trọng. Hình Thiên gật đầu: “Là người đáng tin tưởng.” Bọn họ vừa xuống sân bay, Hình Thiên liền mở điện thoại. Điện thoại hiện lên thông báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Hình Thiên gọi cho Lê Tuấn Đạt. Lê Tuấn Đạt gọi điện cho anh, nhất định là có chuyện quan trọng. Vừa gọi, bên Lê Tuấn Đật lập tức bắt máy: “Thủ trưởng, có chuyện rồi.” “Chuyện gì?” Hình Thiên dừng bước hỏi. Bạch Nguyệt nhìn sắc mặt anh không tốt, cũng dừng bước đợi anh. “Thủ trưởng, máy bay của chúng ta đang bay thì phát nổ.” Lê Tuấn Đạt đau khổ nói. “Cái gì?” Hình Thiên thất kinh: Cậu nói là máy bay tư nhân đến nước B?” “Vâng.” “Là ai làm, có biết không? Tìm thấy hộp đen không?” Hình Thiên hỏi. “Không ạ, trước một tiếng máy bay xảy ra chuyện thì đã mất liên lạc, phát nổ trên biển, không để lại tin tức gì.” Lê Tuấn Đạt nói. “Tôi biết rồi. Nhất định phải bù đắp cho tốt gia đình họ, bảo đảm cuộc sống sau này của họ, đặc biệt là Lê Lương Du.” Hình Thiên dặn dò. “Dạ, vậy, thủ trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”Lê Tuấn Đạt hỏi.