Chương 44: Yêu Đến Mê Muội Thì Làm Sao Cứu Chữa
CHƯƠNG 44: YÊU ĐẾN MÊ MUỘI THÌ LÀM SAO CỨU CHỮA
Lưu San ấn nút bật lên.
“Anh Khánh Nam, sắp đến chưa vậy? Người ta nhớ anh lắm rồi!”
“Tiểu yêu tinh, thực sự là không làm em no được mà, chỗ nào muốn? Đây hả?”
“Anh Khánh Nam hư quá đi. Đừng làm thế mà!”
“...”
Bạch Nguyệt rũ mắt xuống.
Đây là đoạn ghi âm hôm đó cô nghe được.
Nghe lại lần nữa thì trong lòng đã không còn bất kì gợn sóng nào nữa rồi.
Lưu San tắt đoạn ghi âm đi: “Thế nào? Đã quá nhỉ, chứng cứ chặt đứt chân của Tô Khánh Nam đã rất đầy đủ rồi, pháp luật nhất định sẽ phán cho cậu ly hôn.”
“Mong là như vậy. Lưu San à, giúp tớ đưa những thứ này cho luật sư nhé, tớ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.” Bạch Nguyệt nói một cách kiên quyết.
“Yên tâm đi, trưa nãy tớ đã làm chuyện này rồi.”
Ở ngoài cửa.
Tay Tô Khánh Nam cầm một bó hoa hồng lạnh lùng đứng đó, trong đôi mắt đỏ rực xuất hiện sự hung ác nham hiểm.
Cô muốn ly hôn đến như vậy sao? Ngay đến chứng cứ cũng đã tìm thấy.
Hắn làm sao có thể để cô đạt được chứ?
Trước khi hắn chưa chơi chán cô, hắn sẽ không buông tay đâu.
Kì lạ là trong lòng hắn lại chua xót đến lạ khiến hắn không thoải mái nổi.
Hắn vứt hoa vào trong thùng rác, rồi quay người đi vào góc khuất ở hành lang để gọi điện thoại.
Ngay sau đó.
Lưu San nghe điện thoại, nghe xong, cô bất lực nói với Bạch Nguyệt: “Chủ nhiệm khoa phụ sản nói có ca phẫu thuật gấp, bây giờ không đủ người, bảo tớ về ngay, tối tớ lại đến với cậu nhé.”
“Ừm, đi đi, tớ không sao đâu.”
Lưu San quay người vội vàng rời đi.
Bạch Nguyệt cầm một quyển sách tiếng Nga mà Cố Lăng Kiệt trước đó đặt trên giường, lật giở từng trang.
Trên sách ngập tràn những bút tích.
Chữ của anh như mây trôi, nét chữ cứng cáp giống như tướng mạo của anh, thật sự là rất đẹp.
Trước mắt là một bóng người.
Trong lòng Bạch Nguyệt có dự cảm không lành, cô ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy Tô Khánh Nam, liền sợ hãi hét lên: “Anh đến làm gì?”
Tô Khánh Nam nở nụ cười hiểm ác: “Cô là vợ tôi, tôi đương nhiên phải đến rồi.”
Hắn cướp lấy cuốn sách trong tay cô, ánh mắt sắc bén.
“Trả lại cho tôi.” Bạch Nguyệt vội vàng cướp lại.
Hắn rất cao, căn bản cô không với tới, ngược lại suýt chút nữa làm rạn vết thương.
“Tô Khánh Nam, đây không phải là đồ của tôi, tôi còn phải trả lại người ta nữa.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Hắn nhếch miệng cười, nhưng tận sâu trong mắt lại là sự lạnh lùng: “Tôi biết, nhìn thôi tôi cũng đủ biết là của Cố Lăng Kiệt rồi.”
Hắn bước dài đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, vừa nhả tay, ra, cuốn sách liền rơi từ cửa sổ ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Bạch Nguyệt chạy chân trần đến bên cửa sổ.
Cô nhìn thấy cuốn sách rơi vào trong bể thì liền tức giận: “Đó không phải là đồ của anh, có phải anh quá độc tài rồi không?”
“Vậy cô thì sao, có phải đồ của tôi không?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại.
“Trong mắt anh tôi là đồ vật sao? Cho nên có thể huỷ hoại không chút thương tiếc sao.” Bạch Nguyệt bị hắn chọc tức đến không còn lí trí nữa.
Tô Khánh Nam nhìn vào sâu đôi mắt lạnh lùng nhất của cô, có chút hoảng loạn trước nay chưa từng có, giống như cô đang từ từ mất đi, hoàn toàn xa rời khỏi cuộc sống của hắn vậy.
Hắn không muốn cô rời khỏi cuộc sống của mình.
Tô Khánh Nam mềm giọng: “Tôi rút lại câu nói muốn cô sống không bằng chết, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ thử yêu cô.”
Bắt đầu từ bây giờ? Đã muộn rồi, trong đầu cô đều là sự tàn nhẫn và thú tính của hắn.
Bạch Nguyệt lườm hắn, đi nhanh ra pháa cửa.
Tô Khánh Nam chau mày.
Không phải cô muốn đi nhặt đồ của tên đàn ông đó đấy chứ?
Nhưng hắn tức giận, đi theo ra ngoài.
Bạch Nguyệt đi đến chỗ bể, không chút do dự mà xuống dưới nhặt.
Tô Khánh Nam nhìn cô chằm chằm.
Cô lập tức giấu sách ra sau người, ánh mắt như đang muốn sống chết để bảo vệ.
“Nếu cô gian thông với Cố Lăng Kiệt, thì toàn bộ tiền đồ chính trị của hắn sẽ không còn nữa.” Tô Khánh Nam cảnh cáo.
Cô sẽ không gian thông với Cố Lăng Kiệt, sẽ nhanh thôi, cô sẽ lấy lại tự do cho mình, chính thức bắt đầu qua lại với anh.
Cô đi về phía trước.
“Cho dù có ly hôn, người nhà hắn cũng sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như cô đâu, Bạch Nguyệt à, cô tỉnh táo lại đi.” Tô Khánh Nam nhắc nhở.
Nhắc đến hai chữ ly hôn, trái tim hắn lại thấy hoảng sợ.
Bạch Nguyệt rũ mắt xuống không để ý đến hắn nữa.
Tô Khánh Nam bước nhanh đến, kéo tay cô: “Bắt đầu lại từ đầu với anh, em mới có được cuộc sống mà em mong muốn, anh có thể cho em tất cả những thứ em muốn.”
“Trong cuộc sống mà tôi mong muốn đã không còn có anh rồi.” Mắt Bạch Nguyệt đỏ ngàu, cô ra sức gạt tay hắn ra.
Cuộc sống của cô không còn dự định cho hắn nữa!
Hắn có chút không hiểu, tình cảm của phụ nữ sao lại dễ dàng thay đổi như thế chứ.
Hắn nắm lấy tay cô càng chặt hơn, nghi hoặc hỏi: “Cô có từng yêu tôi không?”
“Yêu hay không yêu, đối với con đường sau này của chúng ta còn có sự khác biệt sao? Quan hệ hiện tại của chúng ta đã không còn có thể nói đến từ này nữa rồi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Trong mắt cô, chúng ta có quan hệ gì?”
“Tôi thà chưa từng quen biết anh.” Bạch Nguyệt đoạn tuyệt.
Đến bây giờ, cô đối với hắn, có lẽ chỉ còn lại sự hận thù.
“Vậy tôi thực sự nên để lại vết tích gì đó trên người cô, để khiến cô mãi mãi cũng không quên được tôi.” Tô Khánh Nam lạnh lùng.
Bạch Nguyệt nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt hắn, vùng vẫy để thoát ra.
Nhưng ngược lại hắn càng giữ cô chặt hơn, hắn cho tay vào trong quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của cô.
Bàn tay sờ vào áo ngực cô nhưng dường như không hề thoả mãn.
Hắn men theo thắt lưng của cô để vòng ra sau cởi cúc.
Bạch Nguyệt thẹn quá hoá giận. Một bạt tai giáng xuống.
Tô Khánh Nam nghiêng mặt nhìn cô, trong đôi mắt đỏ như máu đã hoàn toàn mất đi lí trí.
Hắn thô bạo cởi áo cô ra, cúc áo đều rơi hết xuống, hắn ôm chặt eo cô.
Bạch Nguyệt cảm thấy cái đó đang căng cứng của hắn đang dí sát vào cô.
Cô sợ hãi run rẩy: “Tô Khánh Nam, anh buông tha cho tôi đi, đừng khiến tôi hận anh nữa.”
“Hận? Vẫn còn tốt hơn người xa lạ, tôi không quan tâm cô hận tôi!” Tô Khánh Nam nói một cách tàn nhẫn.
Bạch Nguyệt thấy hắn đang kéo khóa xuống giữa ban ngày ban mặt, giữa chốn đông người.
Cô giơ chân nhằm vào chỗ dưới của Tô Khánh Nam, đá trúng giữa.
Tô Khánh Nam đau đến nỗi gập người lại.
Sát khí trong mắt hắn rất nặng, như thể muốn xé xác Bạch Nguyệt thành trăm mảnh vậy.
Bạch Nguyệt ra sức chạy, không để cho bản thân nghỉ một giây phút nào, cô trở về phòng, khoá cửa lại.
Cô cảm thấy không an toàn nên đã mang bàn ghế và cả giường ra chặn cửa.
“Bạch Nguyệt, cô mở cửa ra cho tôi.” Tô Khánh Nam vô cùng tức giận.
Phát nào cũng như muốn đạp tung cánh cửa vậy.
“Bịch, bịch, bịch!”
Từng tiếng từng tiếng rơi vào trong tim cô.
Cô trốn lên giường, toàn thân run lẩy bẩy, tay túm chặt lấy cuốn sách của Cố Lăng Kiệt.
Rất muốn, thật sự rất muốn tìm anh giúp?
Nhưng bây giờ đang là giờ làm việc của anh, cô không thể, cô phải nhịn, phải nhịn.
“Tôi đếm đến 3, cô mở cửa ra cho tôi. Một.”
Giọng nói của Tô Khánh Nam giống như ác quỷ vậy.
Nếu bị hắn xông vào, hắn không những sẽ cưỡng bức một cách đơn giản, mà hắn sẽ còn thô bạo nghiền nát cô mất.
“Hai.” Âm thanh ở ngoài cửa thô bạo mang theo sự tức giận.
Bạch Nguyệt vô cùng sợ hãi, thực sự rất sợ, cô không muốn xảy ra bất kì mối quan hệ nào với Tô Khánh Nam.
Cô run rẩy gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.