Chương 70 Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
CHƯƠNG 70 CÔ ẤY LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
Bạch Nguyệt không giỏi nói dối người khác, cô liếm môi, cố gắng che dấu sự hoang mang của mình.
Cô trả lời một cách mơ hồ: “Hôm nay chẳng phải mọi người đã thấy cả rồi sao?”
“Vậy sao?” Tô Khánh Nam lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc dao, dường như đã biết rõ cô đang nói dối.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Khánh Nam.
Hắn ở bên một người phụ nữ khác, thậm chí còn làm những chuyện đó trước mặt cô, tại sao lúc đó, hắn không nhận ra rằng mình đã sai.
Lúc đó, tâm trạng của cô có lẽ cũng vẫn như lúc này.
Tức giận, tuyệt vọng, điên cuồng, suy sụp, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống.
Bạch Nguyệt bình tĩnh lại, “Anh muốn chứng minh điều gì?”
“Tôi không muốn chứng minh gì cả.
Tôi nghĩ cô cũng đã nghe thấy hết rồi, Cố Lăng Kiệt và Tô Tiểu Linh cũng sắp kết hôn.
Bố mẹ của anh ta rất thích Tô Tiểu Linh, họ sẽ không thể chấp nhận nhũng người phụ nữ khác.
Người nhà họ Tô cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô đừng tự chuốc lấy phiền phức, có những suy nghĩ, đừng nên có thì hơn.
Nếu không, tôi dám khẳng định, ngày tháng sau này của cô sẽ đau khổ hơn bây giờ rất nhiều, nghe thấy chưa?” Tô Khánh Nam ra lệnh nói.
Ánh mắt của Bạch Nguyệt xám dần, thực ra trong lòng cô hiểu rõ.
Cô căn bản không dám nghĩ đến chuyện cô và Cố Lăng Kiệt.
Những điều khi nãy......
Không phải suy nghĩ của cô.
Nhưng mà, cô rất cảm động khi nghe những lời tỏ tình của Cố Lăng Kiệt.
Cảm động, cũng chỉ trong chốc lát.
Dù gì nhất thời cảm động, nhưng phải sống cả một đời.
“Tôi biết.” Bạch Nguyệt đi đến bên bể nước, mở vòi nước rồi rửa mặt.
Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Lăng Kiệt đang ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện gì đó với Tô Sỹ Hào.
Ánh mắt của hắn nhìn cô sâu lắng.
Bạch Nguyệt không dám nhìn thẳng hắn, liền quay mặt đi.
“Bác Tô, bác Cố, Tiểu Nguyệt không được khỏe nên chúng cháu xin phép đi trước.” Tô Khánh Nam nở nụ cười chào hỏi, trông có vẻ như được dạy dỗ rất tốt.
“Có phải là uống quá nhiều rượu không, mau về nghỉ ngơi đi.” Mẹ của Tô Tiểu Linh trìu mến nói.
Bạch Nguyệt gật đầu với mẹ của Tô Tiểu Linh, rồi rời khỏi căn nhà.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn về hướng Bạch Nguyệt rời đi.
Tô Sỹ Hào gạt chân Cố Lăng Kiệt để Cố Lăng Kiệt tỉnh táo lại, giọng nói trầm lắng: “Rốt cuộc anh và Bạch Nguyệt là sao? Cô ấy là người phụ nữ của em họ của em, nói gì thì cũng đã kết hôn ba năm rồi.”
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Cố Lăng Kiệt khẳng định nói.
Tô Sỹ Hào bị Cố Lăng Kiệt làm cho kinh ngạc.
“Anh thích cô ấy sao, cô ấy là người đã có chồng, anh điên rồi sao, không cần sự nghiệp nữa sao? Dù gì anh cũng có thể sẽ là tổng thống.” Tô Sỹ Hào lo lắng.
“Cô ấy sẽ sớm ly hôn thôi, chuyện này tôi đã có tính toán hết rồi.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Anh tính cái gì, đứa em họ của em cũng không phải là người dễ động vào, mẹ của cậu ta, thật ra có mối quan hệ rất mật thiết với tổng thống, sự nghiệp của cậu ta cũng rất sáng lạn, nhưng thủ đoạn không như những gì anh tưởng tượng, anh động đến ai không động, sao lại động đến người phụ nữ của em họ em.” Tô Sỹ Hào không đồng ý.
“Còn nhớ tôi đã từng nói với cậu, ba năm trước khi tôi làm nhiệm vụ, đã bị trúng thuốc, rồi làm tổn thương một người phụ nữ không?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Tô Sỹ Hào đứng người, suy đoán rồi nói: “Người phụ nữ đó là Bạch Nguyệt?”
Cố Lăng Kiệt gật đầu, “Tôi đã hủy cả cuộc đời của cô ấy, vì thế tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.”
“Anh nghĩ cho kĩ vào, tình cảm anh dành cho cô ấy không phải tình yêu, mà chỉ là sự áy náy và lỗi lầm từ đó đến nay, anh chỉ muốn bù đắp, tính cách của cô ấy và Hân Ly hoàn toàn khác hẳn nhau, em không tin anh yêu cô ấy.”
“Tôi tự biết tình cảm của mình dành cho cô ấy.” Cố Lăng Kiệt khẳng định.
“Anh, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Tô Tiểu Linh ngồi bên cạnh của Cố Lăng Kiệt.
Tô Sỹ Hào mỉm cười nói với Tô Tiểu Linh: “Những gì anh và anh ấy nói đều là cơ mật, những chuyện như này em tốt nhất không nên biết.”
“Em cũng không hứng thú, Lăng Kiệt, bố mẹ em đã bàn bạc với hai bác, chúng ta sẽ đính hôn vào tháng mười, anh thấy sao?” Tô Tiểu Linh vui mừng hỏi.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy, nắm cánh tay của Tô Tiểu Linh, đến trước mặt bố mẹ hai gia đình.
Tô Tiểu Linh cúi đầu ngọt ngào.
“Con có chuyện muốn nói với mọi người, từ trước đến nay, con chỉ xem Tiểu Linh như em gái của mình, con cũng chăm sóc cô ấy như em gái ruột, nhưng giữa con và cô ấy không có tình cảm nam nữ, đây chính là chuyện hôm nay con đến đây muốn nói với mọi người.” Cố Lăng Kiệt nói thẳng.
Sắc mặt mọi người bỗng nhiên khó coi.
“Thằng khốn, mày có biết mày đang nói gì không?” Cố Thanh Hùng trợn trừng mắt tức giận nói.
“Con biết rất rõ rằng mình đang nói gì, cũng rất rõ mình muốn điều gì, càng biết rõ mình nên làm như thế nào với Linh Nhi? Linh Nhi có thêm một người anh trai không phải là một chuyện xấu.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Em có một anh trai là đủ rồi.” Tô Tiểu Linh rút tay ra, mất đi lí trí.
Cố Lăng Kiệt không giữ thể diện cho cô ta, cô ta cũng vạch rõ mọi chuyện, “Có phải là vì Bạch Nguyệt?”
Vừa nhắc đến tên Bạch Nguyệt, tất cả mọi người đều sốc, kinh ngạc nhìn về hướng Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cắn răng, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Tô Tiểu Linh.
“Là vì anh không yêu em.” Cố Lăng Kiệt sắc sảo nói.
“Vậy anh hãy nói với bố mẹ, nói với tất cả mọi người ở đây, rằng anh không yêu Bạch Nguyệt, sẽ không ở bên Bạch Nguyệt.” Tô Tiểu Linh hăm dọa nói.
“Chuyện của anh không cần nói với bất kì người nào, con còn có chuyện trong quân đội, bây giờ phải đi rồi.” Cố Lăng Kiệt gật đầu với người lớn, rồi đi ra khỏi nhà.
“Linh Nhi, những lời con nói có ý gì? Bạch Nguyệt, là vợ của Khánh Nam sao?” Mẹ của Tô Tiểu Linh kéo tay Tô Tiểu Linh.
Mắt Tô Tiểu Linh ửng đỏ, nước mắt tràn đầy khóe mắt, “Chính là con tiện nhân đó.”
Bịch một tiếng.
Cố Thanh Hùng đập chiếc cốc xuống đất, tức giận đùng đùng nói: “Không thể nào, tôi sẽ không để loại phụ nữ ấy bước vào nhà họ Cố.”
Mẹ Tô Tiểu Linh nhìn về hướng Tô Sỹ Hào, “Sỹ Hào, con là bạn thân của Cố Lăng Kiệt, cũng là anh của Linh Nhi, con nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Sỹ Hào cười nhạt, nhìn những khuôn mặt như đang muốn giết người của mọi người, “Con chẳng biết mọi người nghĩ như thế nào? Nhưng Lăng Kiệt và cô Bạch Nguyệt đó hoàn toàn không có khả năng, Bạch Nguyệt dù gì cũng là vợ của Khánh Nam, Lăng Kiệt cũng là không thể quên được Châu Hân Ly, mọi người ép anh ấy như vậy, anh ấy mới không chịu được.”
“Hân Ly đã chết năm năm nay rồi.” Tô Tiểu Linh mất bình tĩnh, vạch trần những lời nói dối của Tô Sỹ Hào.
“Trước nay Lăng Kiệt luôn là người có tình cảm sâu đậm với những thứ gắn bó lâu năm, sách hồi tiểu học đến bây giờ vẫn giữ lại, mọi người ai cũng biết rất rõ.”
“Được rồi, em gái yêu của anh.” Tô Sỹ Hào ôm lấy vai của Tô Tiểu Linh.
Anh ta nói với tình ý sâu xa: “Em muốn Lăng Kiệt yêu em, thì phải sửa ngay tính khí tiểu thư của em.
Cứ bốc đồng như vậy, em muốn Lăng Kiệt có thể chúi mặt vào đâu nữa!
Nếu anh là Lăng Kiệt, cũng sẽ không thích cô gái như em.
Đặc biệt là làm vợ, nhất định muốn tìm một người thông minh hiền thục.”
Tô Sỹ Hào làm một người hòa giải, anh ta nhận thấy sắc mặt của mọi người đã dịu đi nhiều.
Thở một hơi dài.
Anh ta đã cố gắng hết sức vì người anh em này......