Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1319: Hà Tất Phải Giả Vờ Làm Kẻ Đê Tiện​




CHƯƠNG 1319: HÀ TẤT PHẢI GIẢ VỜ LÀM KẺ ĐÊ TIỆN
“Tùy tiện khiêu khích cái gì, là cô ta cướp vị trí của tôi, cô là ai, sao lại ở Bộ Ngoại giao, mau cút ra ngoài cho tôi.” Phó Hâm Ưu tức giận nói.
“Vị trí này không phải muốn cướp là cướp, hơn nữa, nó không thuộc về cô. Cô không có năng lực, đương nhiên phải từ chức rồi, ngoài ra, cô hỏi tôi là ai à, tôi là trợ lý của phu nhân, nhân viên chính thức trong Bộ Ngoại giao, đương nhiên cô không biết rồi, bởi cô không có tư cách để biết, hơn nữa, tôi khuyên cô đừng làm chuyện quá đáng.” An Kỳ nhắm vào cô ta nói.
“Quá đáng, rõ ràng người quá đáng là cô ta, là cô ta hại tôi.” Phó Hâm Ưu vừa tủi thân vừa sắc bén nói.
“Sao tôi lại phải hại cô, cô nói thử xem?” Mục Uyển trầm ổn, cởi mở, lại ung dung bình tĩnh cười nói.
“Là cô đã cá cược với tôi, nói nếu cô có thể hạ giá dầu xuống thì chức Phó Bộ trưởng này sẽ thuộc về cô, cô có năng lực làm được việc này. Tại sao lại liên lụy đến tôi, không phải cô muốn hại tôi ư?” Phó Hâm Ưu mất bình tĩnh nói.
“Là Lan Ninh phu nhân muốn cô làm phu nhân, tôi cảm thấy với năng lực của cô thì chưa đủ tư cách, nhưng các cô nói nếu tôi thay đổi được giá của SHL thì có thể chứng minh năng lực của mình, tôi chỉ muốn dốc hết sức lực mà thôi, trước đây các cô lấy SHL để đặt cược, không phải đã chắc chắn có thể khống chế giá dầu bên đó với địa vị của các cô sao?” Mục Uyển ung dung hỏi.
“Phu nhân.” Đổng Mạn Tuyết đứng ở cửa gọi Lan Ninh phu nhân.
Bọn họ vốn cố ý để Phó Hâm Ưu tới đây để gây khó dễ với Mục Uyển, nếu thuộc hạ của cô ta ra tay thì bọn họ có thể thuận theo đó mà làm, cũng coi như lợi dụng cô ta lần cuối.
Nhưng Phó Hâm Ưu này đúng là đồ vô dụng, đã bị người khác khống chế ngay, còn nói ra những lời không nên nói.
Trong mắt Lan Ninh phu nhân bùng lên lửa giận, lại bị bà ta đè ép xuống, bước vào văn phòng: “Tất cả im lặng hết cho tôi.”
“Mẹ.” Phó Hâm Ưu tủi thân gọi bà ta.
Nhưng bà ta nhìn thẳng, không hề liếc cô ta, mỉm cười với Mục Uyển: “Chuyện cá cược lần này là Phó Hâm Ưu kích động rồi, nếu cô dựa vào năng lực giải quyết giá dầu, đương nhiên tôi sẽ rất vui, nhưng đừng lấy điều này để lên mặt, chúng ta đều là người trong Bộ Ngoại giao, làm việc vì đất nước, giờ bên ngoài đang lan truyền, nói tôi cố ý không hạ thấp giá dầu, giờ đúng lúc có cô ở đây, chúng ta đối chất một lát, có phải tôi cố ý làm điều đó không?”
Mục Uyển nhếch miệng cười, nhìn thẳng vào Lan Ninh phu nhân không hề sợ hãi.
Có điều…
Quả nhiên gừng càng già càng cay, bà ta đúng là một cao thủ đàm phán, trong chốc lát đã nắm được trọng điểm.
Nếu cô nói không, cô sẽ tự mình tẩy trắng cho bà ta, nếu cô đoán không lầm, chắc chắn xung quanh đây có camera.
Còn nếu cô nói đúng, nhất định bà ta đã chuẩn bị rất nhiều lý do, nói sự thật, lý lẽ, nếu cô nói không lại, sẽ khiến người khác cảm thấy mình nhỏ nhen, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của cô.
Đây chính là một cái bẫy.
Văn phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng.
“Thật ra có lúc tôi khá vụng về, nhất là lòng người lại đặt ở trong bụng, tôi làm sao biết người khác nghĩ thế nào, đúng như Lan Ninh phu nhân đã nói, những chuyện tôi làm đều vì đất nước.” Mục Uyển nói rõ ràng.
Bà ta cười nhạo: “Ý của cô là nói tôi cố ý nhắm vào cô, không muốn hạ thấp giá dầu sao?”
“Tôi không muốn suy đoán người khác nghĩ gì, như vậy thật không lễ phép.” Mục Uyển nói.
Sắc mặt bà ta rất khó coi.
Ý của cô ta là nói, bà suy đoán cô ta nghĩ gì là không lễ nghĩa.
“Tôi quá xem thường cô rồi.” Bà ta nói với ý tứ sâu xa, bà ta đã chuẩn bị nhiều tư liệu, lời kịch, suy nghĩ như thế, cảm thấy vừa uất ức cũng vừang rất nén giận.
“Tôi sẽ xem đây là lời khen của Lan Ninh phu nhân, vì tôi cũng muốn dốc hết sức lực để làm việc, nhất là những việc có ý nghĩa với đất nước và nhân dân, hôm nay có khách quý bên SHL tới đây, nghe nói là chỉ định gặp tôi, tôi muốn đi chuẩn bị kỹ càng một lát, có được không?” Mục Uyển nhẹ nhàng nói, ý của cô là bảo bà ta cút đi.
Lan Ninh phu nhân tức giận, ngược lại nở nụ cười: “Tôi có quan hệ rất tốt với bên SHL kia, lần này tôi cũng quen biết khách quý bên đó, cô có muốn tôi giúp cô một tay không?”
“Cảm ơn ý tốt của Lan Ninh phu nhân, nhưng tôi cảm thấy có những việc tôi muốn tự mình đối mặt, cũng muốn bản thân trưởng thành hơn, nếu cứ để người khác giúp đỡ, thì mãi mãi cũng không thể nâng cao năng lực được, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, Lan Ninh phu nhân cứ yên tâm.”
“Tôi sẽ nói cho cô một số chuyện, cô cũng có thể dựa vào đó để chuẩn bị, đến văn phòng của tôi một lát.” Bà ta nói xong thì xoay người, sắc mặt rất xấu, nghĩ đến điều gì đó, quét mắt nhìn Phó Hâm Ưu, lạnh lùng nói: “Cô đã bị khai trừ rồi, mời về cho.”
“Mẹ ơi.” Phó Hâm Ưu tủi thân gọi, mắt đỏ lên ngay, nước mắt đong đầy.
Lan Ninh phu nhân không muốn nhìn cô ta thêm nữa, đi ra ngoài cửa.
“Phu nhân, cô đừng đi.”An Kỳ lo lắng.
“Trong Bộ Ngoại giao, Lan Ninh phu nhân là người sĩ diện, bà ta sẽ không chặn toàn bộ đường lui của mình. Tôi không sao đâu, tôi đi một lát rồi về.” Mục Uyển nói.
“Tôi đi cùng phu nhân.”An Kỳ nói chắc chắn.
Mục Uyển gật đầu: “Cũng được, cô đi cùng với tôi.”
Mục Uyển đi tới trước cửa văn phòng Lan Ninh phu nhân, gõ cửa.
“Mời vào.” Bà ta lạnh giọng nói.
An Kỳ đề phòng bước vào trước.
Bà ta thấy An Kỳ thì nổi giận ra mặt, quát lên: “Mau đi ra ngoài, tôi không gọi cô vào.”
Mục Uyển mỉm cười bước vào nói: “Không phải Lan Ninh phu nhân có chuyện muốn nói với tôi sao? Lúc gặp khách quý bên SHL, An Kỳ cũng đi cùng tôi, cô ấy nên nghe , để có lợi cho việc tiếp đón, tất cả đều làm việc cho đất nước, đúng không?”
“Ở đây không có người ngoài, cô đừng giả vờ nữa, nói nghe hay lắm, nếu cô muốn hòa bình với tôi, có lẽ cô đã giúp tôi làm sáng tỏ rồi, chứ không phải lấp lửng, vùi lấp gây bất lợi với tôi.” Bà ta nói thẳng.
“Lan Ninh phu nhân muốn đàm phán hòa bình thì cứ nói thẳng, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ thương lượng, bà cố ý lắp camera trong văn phòng, vừa bắt đầu đã cho Phó Hâm Ưu đến khiêu khích, muốn để tôi phạm sai lầm, rồi cố ý đặt bẫy, xin hỏi Lan Ninh phu nhân, thành ý của bà ở đâu thế?” Mục Uyển cũng nói thẳng.
“Đừng quên, trong Bộ Ngoại giao, tôi là Bộ trưởng, cô cùng lắm chỉ là Phó Bộ trưởng, nơi này, tôi là chủ, cô là nhân viên, dù thế nào tôi cũng cao hơn cô một bậc, cô dựa vào gì mà muốn đấu với tôi, nếu cô cầu hòa, tôi còn có thể cho cô một con đường sống, không thì cô đang lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết đấy.” Lan Ninh phu nhân tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK