Chương 982: Rốt Cuộc Bà Ta Muốn Cô Làm Gì?
CHƯƠNG 982: RỐT CUỘC BÀ TA MUỐN CÔ LÀM GÌ?
Bà Lan Ninh quan sát Mục Uyển: "Thật ra tôi đã sớm được nghe về cô, cũng đã xem về chuyến viếng thăm của cô trên TV, nếu Hâm Ưu có được một nửa sự xuất sắc của cô thì tôi cũng yên lòng."
"Khí phách toát ra từ Phó bộ trưởng Phó không ai có thể học được, làm lãnh đạo, cần phải có sức uy hiếp, cô ấy dám làm dám chịu, dám nói dám hành động, tôi cảm thấy, tương lai cô ấy sẽ đạt được thành tựu rất lớn." Mục Uyển vừa cười vừa nói.
"Cô rất rộng lượng, xử lý mọi chuyện cũng thành thạo, có nhiều ưu điểm mà người khác không có, nhìn sự việc cũng lý trí, tháng 5 năm nay có cuộc thi quan chức ngoại giao, cô hãy đăng ký đi, nếu thi đỗ thì sau này sẽ làm việc với tôi." Bà Lan Ninh nói.
"Có thể đi theo bà học tập, là may mắn lớn của đời tôi."
"Ừ, cô có thể đi rồi, sau này hãy quan tâm đến Hâm Ưu nhiều hơn."
Mục Uyển gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được."
"Vậy tôi xin phép."
Bà Lan Ninh gật đầu, đưa mắt nhìn Mục Uyển đi khỏi.
Đổng Mạn Tuyết, thư ký của bà Lan Ninh đi vào đưa văn kiện cho bà ta, hỏi với vẻ không hiểu: "Bà thật sự coi trọng Mục Uyển?"
Bà Lan Ninh nhận lấy văn kiện, chậm rãi nói: "Cô ta đã có năm năm làm phu nhân tổng thống, khi tại vị, ngoài chuyện video xảy ra gần đây, cô ta không hề phạm phải bất kỳ sai lầm gì, trên người cô ta có khí phách, tu dưỡng, cơ trí và mưu lược mà không phải người bình thường có, loại người này để bên ngoài quá nguy hiểm, phải giữ ở bên cạnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể khống chế, mới khiến cô ta không thể gây phiền phức cho chúng ta."
"Vì vậy nên bà mới đồng ý với nhà họ Hạng để cô ta vào làm trợ lý." Đổng Mạn Tuyết cảm thấy đã hiểu.
Bà Lan Ninh ký tên lên văn kiện: "Cô cho rằng là vì Hạng Ba Dục yêu cầu sao?"
"Bà có ý gì?" Đổng Mạn Tuyết không hiểu.
Bà Lan Ninh đặt bút xuống, đưa văn kiện trong tay cho Đổng Mạn Tuyết: "Cô ta có rất nhiều ưu điểm, có khí phách, có lòng can đảm và sự hiểu biết, sắc sảo, có mưu lược, cũng có mưu tính, càng có năng lực khống chế cảm xúc, nếu cô ta có thể làm việc cho tôi, tương lai Tiểu Ưu có cô ta giúp đỡ nhất định sẽ thành công, nhưng nếu tôi không thể sử dụng được cô ta thì tôi chỉ đành khiến cô ta biến mất mà thôi."
"Vậy là bà muốn bồi dưỡng cô ta sao?"
"Cô ta không đến lượt tôi bồi dưỡng đâu, Hình Thiên là tướng quân bất khả chiến bại trong truyền thuyết, anh ta có thể huấn luyện một cô gái nhà bình thường thành người có dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ, rất đáng gờm, cái tôi cần chỉ là xem cô ta có làm việc cho tôi hay không, cô hãy giao dự án này cho cô ta làm." Bà Lan Ninh nói.
"Dự án này sao?" Đổng Mạn Tuyết lo lắng: "Nếu như cô ta tiết lộ ra, sẽ gây bất lợi cho bà."
"Tất nhiên tôi có cách giải quyết, chẳng qua là một dự án nhỏ, dùng để thăm dò cô ta một chút cũng tốt." Bà Lan Ninh bình tĩnh nói.
"Vâng, tôi biết rồi." Đổng Mạn Tuyết đi ra ngoài.
Mục Uyển lật xem sách, vẻ ngoài thì bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cô đã sóng ngầm mãnh liệt, mãnh liệt đến mức có thể hất tung nham thạch.
Bà Lan Ninh giữ cô lại bên cạnh, bề ngoài là coi trọng cô, nhưng thật ra là nói cho cô biết, mọi hành động của cô đều nằm trong sự kiểm soát, cũng nói cho cô biết, bà Lan Ninh có khí phách này, cũng có năng lực khống chế cô trong lòng bàn tay.
Chỉ có người đủ mạnh mẽ, mới có khả năng quyết đoán như vậy.
Xem ra cô sẽ nhanh chóng thăng tiến, nhưng thật ra, bên cạnh đều là nguy hiểm, không cẩn thận, thì xương cốt cũng không còn.
Nhưng đã bước một bước, cô cũng không muốn lùi lại, nhưng mỗi bước đều phải cẩn thận hơn.
Máy điện thoại bàn vang lên.
Mục Uyển nghe máy.
"Tôi là Đổng Mạn Tuyết, thư ký của bà Lan Ninh, phòng làm việc của tôi ở tầng 5, phiền cô tới một chút." Đổng Mạn Tuyết nhẹ nhàng nói.
"Được." Mục Uyển cúp điện thoại, nếu như cô đoán không sai, bà Lan Ninh đã bắt đầu thăm dò cô.
Cô đi lên tầng năm, trước cửa phòng làm việc có biển ghi Phòng thư ký.
Cô gõ cửa.
"Mời vào."
Mục Uyển đi vào.
Đổng Mạn Tuyết mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Đổng Mạn Tuyết, thư ký của bà Lan Ninh, sau này cô gọi tôi thư ký Đổng là được."
"Xin chào." Mục Uyển nhẹ nhàng gật đầu.
"Mời ngồi." Đổng Mạn Tuyết chỉ cái ghế trước bàn.
Mục Uyển kéo ghế ra, ngồi xuống.
"Vừa nãy lãnh đạo đã nói với tôi là rất thích cô, bây giờ được gặp mặt quả nhiên cô dịu dàng chín chắn, đáng tin cậy." Đổng Mạn Tuyết khen ngợi.
"Bà Lan Ninh mới thật có khí phách, chẳng trách bà ấy có thể nổi tiếng trên trường quốc tế như thế, cũng là có nguyên nhân, là tấm gương cho tôi học tập." Mục Uyển cũng lấy lòng nói.
"Cô là một người thông minh, tôi cảm thấy, người thông minh không cần quanh co, lòng vòng nhiều, thật ra Bộ ngoại giao của chúng ta luôn là bộ phận rất độc lập, cũng không chỉ Bộ ngoại giao của chúng ta, rất nhiều Bộ của nước M cũng là Bộ độc lập, nhưng với Bộ ngoại giao mà nói, ngoài nhận tiền lương bình thường của quốc gia thì cũng không nhận được ngân sách từ nơi nào khác, mà thường thường khoản chi tiêu của Bộ ngoại giao lại rất khổng lồ."
"Tôi hiểu." Mục Uyển đáp.
"Cô đã từng làm phu nhân tổng thống, dù không phải ở nước M, nhưng chắc cũng hiểu, mỗi Bộ đều có nguồn ngân sách của mình, phần lớn là thông qua hình thức tài trợ, cũng có Bộ tự dùng tiền của mình đầu tư làm ăn. Nước M là cường quốc về vũ khí, nguồn tiền của quốc gia này chủ yếu đến từ vũ khí."
"Ừ." Mục Uyển tiếp tục đáp, rất bình tĩnh nghe Đổng Mạn Tuyết nói.
Nếu như cô đoán không lầm, nói nhiều như vậy chắc sắp đến điểm quan trọng rồi.
"Không giấu cô, công nhân viên chức Bộ ngoại giao nhiều như vậy, nhưng cô là người đầu tiên bà Lan Ninh coi trọng, bà ấy cảm thấy cô mới là người làm việc lớn."
"Bà Lan Ninh nâng đỡ rồi." Mục Uyển khiêm tốn nói.
"Bây giờ, trên tay tôi có một dự án rất quan trọng, bà Lan Ninh muốn cô đi làm, nhưng vì hơi đặc thù, chuyện này tốt nhất đừng để người khác biết, dù sao đây là việc vụng trộm, nếu phô trương quá sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái không cần thiết." Đổng Mạn Tuyết nói, đưa tư liệu cho Mục Uyển.
Mục Uyển biết, đây là bà Lan Ninh muốn thăm dò cô.
Nếu cô từ chối, cả đời đều chỉ có thể là trợ lý nhỏ bé, không có ngày nổi danh, khác xa mục tiêu của cô.
Nếu cô tiếp nhận, thì bắt đầu từ bây giờ, mỗi một bước cờ đều phải tính toán, nếu không cô còn chưa đạt được mục đích thì đã tan thành mây khói rồi.
Cô nhận tài liệu của Đổng Mạn Tuyết: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Cô không xem là cái gì sao?" Đổng Mạn Tuyết quan sát Mục Uyển.
Mục Uyển mỉm cười, mở tài liệu ra, thấy được bốn chữ lớn: Chế Tạo Sinh Vật thì hơi sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, xem tài liệu.
Bà Lan Ninh có danh tiếng cao trên quốc tế, vậy mà còn có công ty riêng, cô thật không ngờ.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, bà Lan Ninh có nhiều quan hệ trên quốc tế như vậy, muốn kiếm tiền hay là làm trung gian giúp người khác đều dễ như trở bàn tay, còn có thể có thêm chi phí.
Nhưng trên tài liệu này viết rất mập mờ, “Chế tạo sinh vật” này có phải là của bà Lan Ninh hay không, bà Lan Ninh có vai trò gì đều không rõ ràng.
Ở cột kí tên cuối cùng, cô nhìn thấy là bà Lan Ninh kí tên.
Cô biết đây là thăm dò, nhưng giữa thăm dò và cạm bẫy là không có giới hạn...