Chương 775 Giữa Bọn Họ Có Đứa Con
CHƯƠNG 775 GIỮA BỌN HỌ CÓ ĐỨA CON
“Bạch Nguyệt, còn có Rassen, Rassen bên này, cần cô thẩm vấn.” Quân nói.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười: “Rassen bên này, anh để Thượng thẩm vấn là được, hắn ta sẽ nhận toàn bộ.”
“Thế nhưng chúng tôi cảm thấy Rassen không có năng lực kinh tế để mua tàu thủy, thế nên, phía sau Bạch y giáo còn có người.” Thượng nói.
“Mặc dù còn có người, Rassen không thể nào nói tới, ý chí của hắn ta mạnh, hắn ta sẽ nói là cục trưởng, cũng sẽ nói là cục trưởng Châu, lãng phí thời gian mà thôi.” Bạch Nguyệt phán đoán.
“Cô chưa gặp hắn, sao cô biết được?” Tích hỏi.
“Bạch Nguyệt thở dài một hơi: “Các người thẩm vấn đã biết rồi, người này, tôi e rằng phải tốn nhiều sức.”
“Vậy chẳng lẽ để kẻ sau lưng kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?” Thượng tức giận nói.
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh: “Trên thế giới này rất nhiều chuyện đều không công bằng, không phải có năng lực càng tốt, lương càng cao, cũng không phải năng lực càng mạnh, kiếm tiền càng nhiều, càng không phải anh cái gì cũng tốt, là có thể muốn cái gì có cái đó, đã tìm ra Rassen, giải quyết được nguy cơ, Bạch y giáo tan rã rồi, đây chính là thu hoạch lớn nhất, lại muốn thêm nữa, già néo đứt dây.”
Bạch Nguyệt nói mấy câu này, Thượng vốn dĩ nổi giận đùng đùng trên mặt, cũng theo đó bình tĩnh lại.
Đích thực, thế giới này chính là như vậy, không phải muốn cái gì liền được cái đó.
Bạch Nguyệt xoay người ra ngoài, Cố Lăng kiệt nghĩ một hồi, đi theo sau cô.
“Tôi không lái xe tới, có thể đi nhờ xe của anh tới phòng khám không?” Bạch Nguyệt ôn tồn nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, gật gật đầu.
Bạch Nguyệt lộ ra nụ cười xán lạ: “Cảm ơn.”
Cố Lăng Kiệt không nói gì, đi về phía xe của mình.
Bạch Nguyệt lên xe anh, thắt dây an toàn cho mình, hỏi: “Giờ anh và Tiểu Bạch chuyển đến đâu? Quay lại thuyền?”
“Anh thuê một căn nhà.” Cố Lăng Kiệt thản nhiên nói, nhìn phía trước, bộ dạng không muốn nói thêm.
Bạch Nguyệt cũng không nói nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, ánh mắt nặng nề, lái xe đến tầng hầm phòng khám.
Xe dừng lại, Bạch Nguyệt mở mắt ra, ngủ một giấc, tinh thần đều tốt hơn rất nhiều.
Cô nhìn đồng hồ trên xe, mới 13 giờ 30.
“Tôi hẹn một bệnh nhân, tầm 15 giờ, tôi nghĩ, anh có thể sắp xếp khám trước bệnh nhân kia.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, xuống xe.
Anh đi theo sau Bạch Nguyệt, tiến vào văn phòng của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt rót cho anh ly nước.
Phỏng chừng trong nước có thuốc, anh nâng ly, uống hết sạch toàn bộ.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, bật bản nhạc dịu nhẹ: “Anh đến sofa ngồi đi, ghế sofa thoải mái một chút, có thể nằm.”
Cố Lăng Kiệt nằm xuống sofa, nhìn trần nhà trắng, không biết suy nghĩ gì.
“Anh cảm thấy, chỗ nào của anh có vấn đề, mới phải đến khám bác sĩ tâm lí.” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt ngồi dậy, nhìn cô: “Em bây giờ, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc chứ?”
Bạch Nguyệt ngẩn ra, gật dầu, mỉm cười nói: “Cũng còn tốt, cười nhìn sân vắng lá rơi, mây tụ mây tan, không có áp lực công việc, cũng không có áp lực cuộc sống, quan hệ với người khác không tệ, nên tính là người khá hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt, Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt hít sâu một hơi, quyết định, nói: “Giúp tôi thôi miên đi, để tôi quên tất cả chuyện tôi muốn quên, nhiệm vụ, tình cảm, từ nay về sau, cười nhìn sân vắng lá rơi, mây tụ mây tan.”
Không biết tại sao, trong lòng cô có cảm giác rất căng thăng: “Thôi miên, cần sự phối hợp của tiềm thức, tôi sẽ tiến vào tiềm thức của anh, thế nhưng đóng cánh cửa kí ức, dựa vào bản thân anh. Tỉ lệ thành công chỉ có 5%.”
“Có thể thông qua không ngừng thôi miên tăng cao tỉ lệ thành công không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Có thể, nhưng chỉ có thể tăng dến 10%, cần anh có ý chí kiên định muốn quên đi, rất nhiều nhân tốc không xác định.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt cong khóe miệng, nhìn Bạch Nguyệt thật sâu.
Hóa ra, cô quên anh, cần ý chí lớn như vậy, anh cũng không cần dây dưa nữa, đều quên đi.
“Được.” Cố Lăng Kiệt đáp.
“Anh muốn quên người tên gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt nặng nề nói.
Trong lòng Bạch Nguyệt hồi hộp một hồi, có loại cảm giác đặc biệt quái dị, cứ thế, có một nháy mắt hoảng hốt.
“Liên quan tới trí nhớ của em, anh muốn quên tất cả, không để lại chút gì.” Cố Lăng Kiệt tiếp tục nói.
“Có một vấn đề, chính là, trong trí nhớ của các người, có thể tồn tại những người liên quan lẫn nhau, ví dụ như ba mẹ, bạn bè, nếu như anh không muốn nhớ lại quá khứ, những người tốt nhất này cũng không gặp, có thể làm được không?” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt rũ mắt xuống: “Anh và cô ấy có hai đưa con, anh muốn mang con bên mình. Em xem, có thể để lại trong kí ức của anh một chút tin tức, để anh cho rằng mẹ của chúng đã qua đời không?”
Hơi thở của Bạch Nguyệt trở nên gấp gáp: “Giữa các người có con?”
Cố Lăng Kiệt khẽ mỉm cười: “Có bỏ có được, có được có bỏ, đây là câu nói em thích nhất.”
Trong lòng Bạch Nguyệt không thoải mái, rất không thoải mái, giống như đột nhiên bị ép lên một khối đá lớn, tâm trạng, cũng có chút hoảng hốt: “Cái đó, nếu người anh muốn thôi miên để quên đi là tôi, tôi giúp anh thôi miên không thích hợp. Bằng việc lúc nào cũng nhắc nhở anh,thôi miên như vậy tỉ lệ thành công càng thấp hơn, đàn anh của tôi sắp tới nước Mỹ, anh ấy có thể đến giúp anh, chờ anh ấy đến, tôi để anh ấy thôi miên giúp anh, được không?”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đứng dây, đi về phía cửa, không nhìn thẳng cô nữa, lạnh lùng biến mất.
Bạch Nguyệt như bị rút hết khí lực, ngồi xuống ghế.
Cô và Cố Lăng Kiệt lúc đó... Lại có con....
Cô không hiểu, cô đối với con người khác đều có lòng thương hại, vì sao đối với con mình tàn nhẫn như vậy, cô không hiểu.
Cô cầm lấy điện thoại, gọi cho Từ Trường An.
Từ Trường An bên kia bị đánh thức: “Bạch Nguyệt, em biết chỗ anh là mấy giờ không?”
“Xin lỗi, em có chuyện hỏi anh.” Bạch Nguyệt nói.
“Em đợi đi, anh đi rửa mặt, tỉnh táo lại đã.” Từ Trường An nói.
Bạch Nguyệt không cúp điện thoại nghe tiếng nước từ chỗ Từ Trường An bên kia, phát ra từ nhà vệ sinh.
Cô vẫn chờ, chưa cúp điện thoại.
Từ Trường An làm xong: “Nói đi.”
“Anh biết tại sao em thôi miên chính mình không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Em vẫn là không bỏ xuống được sao?”
“Em muốn biết nguyên nhân.” Bạch Nguyệt khẳng định nói.
Từ Trường An thở dài một hơi: “Trên thực tế, anh cũng không biết, có một ngày em tới tìm anh, nói muốn quên Cố Lăng Kiệt, sau đó lần nữa sống tiếp, bộ dạng em lúc đó rất kiên quyết, sau khi thôi miên, em chỉ đến nước Mỹ một mình.”
“Em và Cố Lăng Kiệt có con sao?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Có, một đứa trong đó đã khá lớn rồi, tầm bảy tuổi, còn một đứa rất nhỏ, chỉ hơn một tuổi, có lẽ là khoảng mười lăm tháng, đều là con trai.” Từ Trường An nói: “Còn có một việc...”