Chương 931: Ai Nói?
CHƯƠNG 931: AI NÓI?
Cô hơi lo đây là bẫy của người khác, cẩn tắc vô áy náy.
Cô gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật, hỏi thẳng: Người của anh đón tôi ở đâu? Không phải lần trước ở biệt thự à?
Ha. Em sợ à? Hạng Thịnh Duật trêu chọc nói.
Sợ, đương nhiên rồi, ai cũng chỉ có một cái mạng, ai mà không quý trọng, nếu không vì sợ, gặp trên xe của anh được chứ? Mục Uyển quái gở nói.
Nghe những lời ấy, vẫn thấy thoải mái hơn, nếu mỗi ngày em có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi mỗi ngày thì tốt biết bao.
Anh bớt lo đi, chỗ anh có vị trí của tôi không? Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Hơi ấm cô thở ra lên cửa sổ tạo thành tầng sương mù mỏng, cô thuận tay vẽ lên cửa sổ một cái mặt khóc.
Em đừng đối nghịc tôi được chứ? Giọng Hạng Thịnh Duật trầm xuống.
Đối nghịch với anh thì không lên xe anh đâu, anh muốn dẫn tôi đi thế nào? Mục Uyển dịu dàng nói tới chính truyện.
Em cứ đi rồi biết, yên tâm. Tôi không để em chết đâu, ai cũng không thể lấy mạng em được, tôi là người duy nhất không lấy mạng em, em nhớ lỹ những lời này. Hạng Thịnh Duật nói xong, cúp điện thoại.
Mục Uyển phiền não, xóa bức tranh vẽ mặt cười của cô, hít sâu một hơi, rồi hít them một hơi sâu nữa, để tình cảm táo bạo dần trầm xuống, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta bàng hoàng, gần như làm lạnh tất cả nhiệt độ máu chảy, nhắm mắt lại, tựa lên ghế nghỉ ngơi.
Ước chừng một tiếng sau, xe tới Cục kiểm an, Mục Uyển mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đã tối đen, đèn đường chồng chéo với cây cối, ánh vào mắt cô là giọt nước lớn đang xoay tròn trong bể nước lớn.
Cô đẩy cửa xe đi xuống dưới.
Một người đeo kính ngăn trước cô, cô Mục, xin đi theo tôi.
Mục Uyển đành đi theo sau anh ta, đi qua một khu rừng trúc, tới trước biệt thự.
Huyền quan tòa biệt thự đặt mấy đôi giày, người đeo kính đi vào, canh ở cửa.
Mục Uyển cởi giày, đi vào, hai người phục vụ nữ cung kính đứng ở cửa, cô Mục, mời đi theo tôi.
Mục Uyển không nhịn được xem thường, Hạng Thịnh Duật còn chưa làm Hoàng đế đâu, phô trương còn lớn hơn Hoàng đế.
Cô đi theo nhân viên vào trong buồng, người phục vụ đưa cho cô bộ quần áo.
Tôi không cần. Mục Uyển thẳng thừng từ chối.
Bên trong là suối nước nóng, mỗi người đều phải thay quần áo. Người phục vụ cung kính nói.
Mục Uyển hiểu, nhận quần áo người phục vụ đưa tới, đi vào phòng thay quần áo, thay bộ quần áo lông, phát hiện phía sau có bầu không khí lạ thường, xoay người, Hạng Thịnh Duật dựa vào bể nhìn cô.
Đi ra ngoài. Mục Uyển không khách sáo nói.
Sao vậy, trên người em có chõ nào mà tôi chưa nhìn đâu, sợ tôi nhìn à. Hạng Thịnh Duật hư hỏng cong môi.
Mục Uyển nhướn mày, đó là sự sỉ nhục lớn nhất kiếp này của cô, đối với cô mà nói, Hạng Thịnh Duật còn ghê tởm hơn Lục Bác Lâm. Biết còn hỏi, tôi phải thay đồ, mời anh đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, đúng là không có cách ở lại thật, xoáy người ra khỏi phòng thay đồ của cô, Mục Uyển nhanh chóng thay đồ.
Quần áo mặc xong, chất liệu voan rộng thùng thình, tuy là áo ống nhưng không bị lộ ra ngoài.
Cô đi ra ngoài, Hạng Thịnh Duật không ở đây, có người phục vụ chờ cô, cô Mục, xin đi theo tôi.
Mục Uyển đi theo sau người phục vụ, đi vào phòng tắm nước nóng.
Phòng tắm nước nóng rất lớn, có dòng suối nhỏ ấm áp chảy quanh, hơi nóng phả lên trên, bên trên là đỉnh thủy tinh, núi giả, cây giả, đủ các loại hoa quả, đồ tráng miệng, không có một bóng người.
Cô cũng không thích tắm suối nước nóng với nhiều người, mà thích ở một chỗ lâu lâu, ngâm nước nóng.
Mùa đông, tuyết rơi bên ngoài, ngâm mình trong làn nước, cảm giác rất thích thú.
Cô nhắm mắt lại, lẳng lặng nghỉ ngơi, càng nghỉ càng mệt.
Ồ, ngủ rồi à?
Cô nghe thây giọng Hạng Thịnh Duật , không muốn đáp lại anh ta, không mở mắt.
Hạng Thịnh Duật ngồi xuống cạnh cô, đột nhiên xoay người, giam cô giữa cánh tay anh ta và vách tường.
Mục Uyển từ từ mở mắt, có lẽ bởi vì nóng, cũng có lẽ do mới nhắm mắt lại, trong ánh mắt đầy tơ máu, nhưng lại bình tĩnh, không có gợn sóng gì.
Hạng Thịnh Duật cong môi, đánh giá ánh mắt cô, ánh mắt em thật xinh đẹp, em biết vì sao không?
“Bởi vì anh mắt mù.” Mục Uyển không khách sáo nói.
Hạng Thịnh Duật không đổi vẻ mặt cười tươi, nhưng càng thêm quỷ quái, là bởi vì lúc này, trong ánh mắt em có tôi, nếu không có tôi, móc xuống cũng không sao.
Mục Uyển nhìn sang chỗ khác, phải cách xa anh ta ra chút.
Hạng Thịnh Duật cầm tay cô, không cho cô đi.
Mục Uyển không đi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn anh ta.
Mắt Hạng Thịnh Duật xoẹt qua tia sáng, đột nhiên, kéo quần áo Mục Uyển xuống.
Mục Uyển bị dọa, che ngực, dây thần kinh căng cứng, giọng nói sắc nhọn:”Anh tính làm gì!”
“Cho em biết, nhược nhục cường thực, không phải là lo tôi nhìn hết à? Tôi cũng nhìn hết những thứ không nên nhìn, cái gì cũng ăn, em ở trước mặt tôi, không cần phải giữ cái vẻ cao quý rụt rè đó.” Hạng Thịnh Duật tà ác nói.
“Hạng Thịnh Duật, anh là đồ vô liêm sỉ.” Mục Uyển tức giận nói, tát một cái lên mặt Hạng Thịnh Duật .
Hạng Thịnh Duật nhanh tay hơn cầm lấy tay Mục Uyển, đè lên vách tường đá:”Em nói tôi vô liêm sỉ, nếu tôi không làm chuyện vô liêm sỉ thì đúng là có lỗi với em.”
“Anh muốn làm gì!” Mục Uyển căng thẳng nhìn phía sau.
“Em nói xem là làm gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại, cởi dây thắt lưng trên eo cô.
Trái tim cô căng thẳng, nhận ra anh ta muốn làm gì, bối rối không thể giữ được lý trí: “Không được, Hạng Thịnh Duật , anh đã làm rồi.
“Ai nói với em, một ngày chỉ cần một lần, đàn ông chỉ cần muốn, một ngày tám lần cũng không thành vấn đề.” Hạng Thịnh Duật nói xong, muốn trói cô lại.
Mục Uyển cố sức giãy dụa, không để cho anh ta thực hiện được.
Hạng Thịnh Duật cầm một tay khác của cô, cũng đè trên vách tường đá:“Mục Uyển, chỉ số thông minh của em có lẽ cũng bằng một nửa của tôi, nhưng thể lực của em, ngay cả một phần trăm của tôi cũng không so được, dù em có dùng hết sức, ở trong mắt tôi, vấn là lấy trứng đập đá, em nói xem em ngốc không, giãy dụa làm gì cơ chứ?”
Mục Uyển biết cô không chống lại anh ta được, nhưng chỉ có lửa giận càng lớn hơn, cô há miệng, cắn trên cánh tay anh ta.
Hạng Thịnh Duật bị đau, nhưng không cử động, để cho cô cắn, máu chảy dọc theo khóe miệng cô, cô vẫn không nhả ra.
Anh nắm cằm cô, giống như muốn bóp nát mặt cô, cô cảm thấy vừa đau vừa rát, không có sức hít thở. Thả lỏng miệng ra, còn chưa kịp thở, Hạng Thịnh Duật đã áp lên môi cô.
Mục Uyển chờ tới khi đầu lưỡi anh ta đi vào, sau đó cắn đứt đầu lưỡi anh ta, nhưng anh ta giống như đoán được dự định của cô, không vội vào, mà tay anh ta, lướt dọc theo ven đùi đi xuống.