Chương 400: Nỗi Buồn Khi Phải Chia Tay
CHƯƠNG 400: NỖI BUỒN KHI PHẢI CHIA TAY
Trần Niệm không muốn Lưu San quá lo lắng nên bấm số gọi điện thoại qua.
“Ba mẹ tớ nói thế nào?” Lưu San sốt ruột nói.
“Mẹ cậu không chỉ đồng ý về hưu, còn muốn đi cùng cậu để về sau sẽ chăm sóc cho cậu.”
“Thật sao?” Lưu San kích động.
“Ừ, bà còn muốn thuyết phục ba cậu nữa. Cậu không cần lo lắng đâu. Ba cậu còn thương cậu hơn cả mẹ cậu. Ông biết cậu có nỗi khổ tâm thì nhất định sẽ đi cùng với cậu thôi. Còn nữa, nếu đã liên hệ được với bên phía ba mẹ cậu, vì lý do an toàn, cậu cũng không nên gặp mặt bọn họ. Thẩm Diên Dũng là người cẩn thận, chúng ta cũng nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Được, được, được, ba mẹ tớ bằng lòng đi theo tớ là tốt rồi. Tiền trên người tớ cũng đủ cho bọn tớ sống cả đời, ngoại trừ không thể gặp mặt cậu thì hình như cũng không có gì tiếc nuối cả.” Lưu San chảy nước mắt nói.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, được làm bạn với cậu là may mắn của cả đời tớ. Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy.” Khóe miệng Trần Niệm hơi cong lên.
“Tớ hứa với cậu, tớ nhất định sẽ hạnh phúc.” Lưu San cam đoan.
Trần Niệm ngâm mình trong nước nóng với mùi hoa hồng nồng nàn, lẳng lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái khi nước tắm massage.
“Quý khách, quý khách.”
Trần Niệm bị chuyên gia thẩm mỹ đánh thức nên mở mắt ra.
“Cô đã ngâm hai giờ rồi, ngâm lâu quá cũng không tốt đâu.” Chuyên gia thẩm mỹ khẽ nói.
“Xin lỗi, tôi ngủ thiếp đi mất.” Trần Niệm đứng lên. Chuyên gia thẩm mỹ dùng khăn tắm ôm lấy Trần Niệm.
Có thể bởi vì ngâm quá lâu nên cô thiếu dưỡng khí, chân như nhũn ra và không đứng vững nổi, lại ngã nhào vào trong bồn tắm.
Trần Niệm đỡ trán, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi hình như không làm được chuyện gì nữa rồi. Cô xem cần phải thêm bao nhiêu tiền?”
“Cái đó thì không cần. Nếu như cô thích có thể làm thẻ. Nếu làm thẻ thì nạp ba triệu sẽ được tặng thêm sáu trăm ngàn, có thể sử dụng các dịch vụ spa, massage và nghỉ lại.” Chuyên gia thẩm mỹ nhiệt tình giới thiệu.
“Chỗ này của các cô còn có chỗ nghỉ sao?”
“Có, ở trên tầng ba, phòng tiêu chuẩn, phòng giường lớn đều là một triệu tám. Nếu như nghỉ lại còn làm spa thì còn có thể giảm 7%, chúng tôi sẽ tới tận nơi phục vụ.”
“Tốt lắm. Nếu như nạp ba mươi triệu thì tặng bao nhiêu?”
“Nạp ba triệu tặng sáu trăm. Nạp sáu triệu tặng một triệu rưỡi. Nạp mười lăm triệu sẽ tặng sáu triệu. Nếu như nạp ba mươi triệu thì có thể tặng mười lăm triệu. Cô có muốn làm luôn không?”
“Ừ, cô làm giúp tôi một tấm luôn đi.”
“Được ạ.” Chuyên gia thẩm mỹ vui vẻ ra mặt, chăm sóc đặc biệt chu đáo.
Sau khi Trần Niệm nạp tiền thì trực tiếp vào ở trong phòng khách của Mộc Hương.
Trong phòng nhìn qua không tệ, đầy màu hồng mộng ảo, giường và sô pha thoạt nhìn cũng tương đối mới. Gian phòng còn có máy chạy bộ nên cô rất thích.
Cô nằm trên giường, vào WiFi ở đây và kiểm tra giá của một vài chiếc du thuyền.
Du thuyền dài mười một mét có giá một tỷ hai. Cô xem ảnh giới thiệu cũng không tệ lắm. Trong khoang thuyền được cải tạo thành gian phòng, có giường, ti vi, vòi tắm hoa sen, nhà vệ sinh. Phía cuối thuyền được cải tạo thành phòng bếp. Đình nghỉ phía dưới là bàn ăn. Chỗ đầu thuyền còn có thể đặt hai cái ghế nằm, phòng điều khiển ở phía trên khoang thuyền, tương đối rộng rãi.
Nhưng muốn lái thuyền thì cần phải có bằng lái.
Cô lại kiểm tra xem phải đi đâu để làm bằng lái.
Người bán du thuyền ở đó cũng sẽ thu xếp cuộc thi lấy bằng.
Cô lại kiểm tra tài khoản của mình. Cô có hơn 21 tỷ gửi ngân hàng, hình như tiêu cũng không hết. Cô có thể mua thoải mái. Sau khi tùy tiện lật xem, thấy đã ba giờ sáng thì cô mới tắt trang web, đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường và nằm xuống giường, nhưng không sao ngủ được.
Tình trạng này không tốt lắm, hình như cô lại bắt đầu mất ngủ rồi.
Cô rời khỏi giường và chạy trên máy chạy bộ một giờ, lúc này mệt mỏi mới ngủ được.
Hiệu quả cách âm của gian phòng rất tốt, cô ngủ thẳng giấc mới dậy lấy điện thoại di động ra xem giờ.
Hôm qua, cô quên sạc điện nên điện thoại hết pin đã tự động tắt máy.
Cô lập tức sạc điện thoại, khi đi vào phòng vệ sinh rửa được còn nghe được tiếng báo liên tục vang lên.
Chẳng lẽ là Cố Lăng Kiệt sao?
Trần Niệm lắc đầu.
Cố Lăng Kiệt làm sao có thể gọi điện thoại cho cô được. Hẳn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ lại bản thân cô cũng thật buồn cười. Rõ ràng đã hoàn toàn đẩy Cố Lăng Kiệt ra ngoài thế giới của mình, cô lại vẫn còn chờ mong. Khi trái tim và tư tưởng của một người không ở trên cùng một vị trí thống nhất sẽ sinh ra mâu thuẫn và phiền não.
Cô cần phải giữ cho lý trí tỉnh táo hơn, mới không tạo thành tình cảnh không thể cứu vãn được.
Sau khi súc miệng xong, cô ra khỏi phòng vệ sinh và cầm điện thoại di động lên xem. Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ từ Lưu San và Bà Lưu gọi tới.
Cô thấy áy náy vì đã tự động tắt máy nên không trao đổi với bọn họ đúng lúc.
Cô gọi điện thoại cho bà Lưu trước.
“Tiểu San gặp chuyện không may rồi sao?” Bà Lưu sốt ruột nói.
“Xin lỗi, cháu ngủ quên mất. Bác yên tâm, nàng San không có việc gì đâu.” Trần Niệm nhẹ nhàng nói.
“Không sao là tốt rồi. Ba con bé đã đồng ý đi cùng Tiểu San. Cháu xem các bác cần phải làm gì? Các bác sẽ nghe cháu hết. Nhưng trước khi đi, cháu có thể sắp xếp cho các bác gặp Tiểu San một lần được không?” Bà Lưu thở phào nhẹ nhõm.
“Được ạ. Các bác để cháu gọi điện cho nàng San đã. Trong vòng mười phút, cháu sẽ trả lời bác sau.” Trần Niệm nói xong liền cúp máy, gọi qua cho Lưu San.
“Tiểu Niệm, cậu đang ở đâu? Ba mẹ tớ nói thế nào?” Lưu San cũng sốt ruột. Tính tình này thật sự là di truyền từ mẹ rồi.
“Tớ ở phòng khách 506 của spa Mộc Hương. Trong thời gian ngắn tới, tớ sẽ vẫn ở đây. Ba mẹ cậu đã đồng ý đi với cậu nhưng bọn họ muốn gặp mặt cậu một lần. Bây giờ cậu đến chỗ của tớ, sau đó chúng ta cùng làm spa. Ở đây có cửa phụ. Ba mẹ cậu cũng có thể qua đó để vào.”
“Được, được, tớ sẽ tới ngay đây.” Lưu San hấp tấp cúp máy.
Trần Niệm ở giữa phối hợp, để cho Lưu San và ba mẹ cô ấy gặp mặt. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, cô ở bên ngoài canh chừng.
Cô đoán chắc không đến một tháng nữa, cô và Lưu San sẽ mỗi người đi một ngả nên ít nhiều cũng thấy buồn khi phải chia tay. Tuy cô không muốn thể hiện ra ngoài vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của người khác, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Một giờ sau, Lưu San ra khỏi phòng, mắt vẫn còn đỏ hoe. Cô ấy cầm tay Trần Niệm: “Tiểu Nguyệt, cám ơn cậu.”
“Cậu không cần cám ơn tớ, đó là tình cảm từ hai phía thôi. Được rồi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm, sau đó đi quán bar xem như chia tay trước, không say không dừng.” Trần Niệm mỉm cười nói.
“Được, không say không dừng.” Lưu San ôm vai của Trần Niệm. Tâm sự được giải quyết nên cô ấy rất vui vẻ.
Bọn họ đi tới nhà hàng Hương Sen tương đối nổi tiếng ở thành phố A.
“Món cá hồi ở đây rất tuyệt, món salat ăn cũng ngon, còn có món ngô, vịt nướng Tiên giới, riêu đậu nữa. Lần trước Thẩm Diên Dũng dẫn tớ tới đây đã ăn những món này đấy.” Lưu San gọi món và lấy thêm nước ép ngũ cốc nguyên hạt.
“Cậu tính bao giờ thì đi du lịch?” Trần Niệm hỏi.
“Tớ tính giải quyết xong chuyện của ba mẹ tớ, sau đó qua một tuần mới đi. Bọn họ sẽ đi theo đoàn du lịch tới nước Anh. Cụ thể thế nào tớ sẽ nói lại với cậu sau.”
“Bọn họ không thể đi theo đoàn du lịch tới nước Anh được. Đầu tiên, nếu Thẩm Diên Dũng biết cả nhà cậu đều đi tới nước Anh, anh ta nhất định sẽ đoán được gì đó. Anh ta có thể dễ dàng hủy bỏ đoàn du lịch. Nếu thế ba mẹ cậu sẽ không ra được.” Trần Niệm nhắc nhở.
“Vậy phải làm sao đây?”