Chương 767: Lòng Dạ Rối Bời, Tôi Có Cảm Giác Với Anh Chương 767: Lòng Dạ Rối Bời, Tôi Có Cảm Giác Với Anh
Bạch Nguyệt đâm vào trong ngực anh, bị dọa sợ, ngửi được hơi thở còn mang theo nước biển trên người anh, không nhịn được, tim của cô cứ đập thình thịch thình thịch, nhảy đến sắp bay ra ngoài.
Rõ ràng anh không phải kiểu người mà cô thích, sao lòng dạ lại rối bời thế này?
"Tay em bị thương." Cố Lăng Kiệt đau lòng nói.
"À, không sao đâu, có lẽ là lúc vung dao lộn xộn, không cẩn thận quẹt trúng mình." Bạch Nguyệt giải thích nói.
"Trong biển có rất nhiều ký sinh trùng và vi khuẩn, phải xử lý một chút, không tốt để nói đâu, em đi với tôi." Cố Lăng Kiệt kéo Bạch Nguyệt đến phòng bếp, muốn xối nước rửa cho cô.
Anh lấy một hộp thuốc tới, dùng bông gòn chấm nước khử trùng, rửa miệng vết thương cho cô.
Alan đi tới, lo lắng nói: "Em bị thương sao?"
"Vết thương nhỏ, không sao đâu." Bạch Nguyệt nói, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh đang tập trung thoa thuốc cho cô, quấn băng gạc ba vòng, dặn dò nói: "Miệng vết thương tốt nhất không nên chạm vào nước, chờ sau khi đóng vảy thì được."
Bạch Nguyệt cảm nhận được quan tâm nồng đậm trong mắt anh, không giống hư tình giả ý, có chút mờ mịt, không nói gì.
"Tiểu Nguyệt, tôi xem xem." Alan cầm lấy tay của Bạch Nguyệt.
Sắc mặt của Cố Lăng Kiệt khẽ thay đổi, cúi đầu dọn dẹp xong mọi thứ, để lên trên tủ lạnh, không vui nhìn về phía Alan: "Anh cũng không phải bác sĩ, anh xem có tác dụng gì sao?"
Alan: ". . . . . ."
"Black, hình như bọn họ không đuổi theo chúng ta nữa." Bạch Nguyệt nhìn phía sau thuyền nói.
Cố Lăng Kiệt cũng nhìn về phía sau thuyền, rõ ràng bọn họ đi tới hướng tây rồi.
Cố Lăng Kiệt lập tức gọi điện thoại đi: "Quân, tôi là Black, người áo trắng này không đuổi theo bọn tôi nữa, nhưng mà, thật sự có một người áo trắng bị bọn họ đẩy xuống biển, không đi lên, ừ, được, có thể.”
Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt hỏi: "Anh ta nói sao?"
"Bảo chúng ta đuổi theo, anh ta xin giúp đỡ, có lẽ mấy người áo trắng kia liên quan đến một vụ án khác của anh ta." Cố Lăng Kiệt nói: "Bây giờ tôi đi đến phòng điều khiển."
"Đường chạy gần quá, bọn họ cực kỳ hung dữ và độc ác." Alan nhắc nhở.
"Bây giờ tốt nhất hai người nên đi đến phòng nghỉ, kéo màn lên, tránh bọn họ còn có súng." Cố Lăng Kiệt nhắc nhở, đi đến phòng điều khiển, dừng tự động lái.
Anh chia sẻ vị trí cho Quân, bắt tay đuổi theo thuyền của người áo trắng.
Bạch Nguyệt và Alan đi tới phòng nghỉ, kéo màn lên.
Cô gọi điện thoại cho Tích "Nói một chút xem, người áo trắng này là chuyện gì, có liên quan gì với vụ án của chúng ta."
"Tổ chức này mới xuất hiện vào năm nay, nhưng mà sau khi xuất hiện, gần như mỗi tháng dân chài đều có thể nhặt được thi thể của người áo trắng, không biết bọn họ đang làm gì, ảnh hưởng cực kỳ không tốt, vừa rồi tôi đến kho dữ liệu thống kê, năm nay đã có sáu người áo trắng chết rồi." Tích trả lời.
"Mọi người không đi liên lạc với người nhà của mấy người này, tìm hiểu xem là tình hình gì sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Có đi, nhưng chỉ nhận được câu trả lời là cha mẹ của người chết cũng không biết sao lại thế, tất cả người chết đều là chết chìm, trước khi chết không có giãy dụa, không có đánh nhau, không có di thư, giống như tự nhiên chìm xuống nước rồi chết vậy, cho nên, vụ án này để không, không điều tra."
"Đều mặc áo trắng, chuyện này không khác thường hay sao? Quên đi, không nói nữa, có lẽ tôi biết là tình hình gì rồi, đợi về rồi sẽ nói cho bọn họ sau." Bạch Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại.
Cô phát hiện hình như thuyền đang thay đổi phương hướng một cách khó hiểu, cô gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt: "Black, sao vậy, bọn họ đuổi theo sao?"
"Không phải, có một chiếc thuyền rất lớn đến đây, không giống như của phía chính phủ, có thể là chi viện của bọn họ, hơn nữa, có lẽ trên thuyền có vũ khí, bây giờ chúng ta phải đi." Cố Lăng Kiệt cảnh giác nói.
"Ừ, được."
"Dưới sofa có áo cứu sinh, em và Alan đều mặc vào đi." Cố Lăng Kiệt nặng nề nói.
"Vậy anh thì sao?" Bạch Nguyệt lo lắng nói.
"Khoang điều khiển có, nhớ rõ, không đến lúc không thể làm gì khác, tuyệt đối không được ra ngoài, nếu nghe thấy tiếng súng lập tức nằm rạp trên mặt đất, sofa kia được làm từ hợp kim titan, chống đạn." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Bạch Nguyệt nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, khẽ vén màn lên nhìn về phía bên ngoài, thật sự có một con thuyền rất lớn đang đuổi theo bọn họ.
Đột nhiên, Cố Lăng Kiệt quay nhanh tay lái, Bạch Nguyệt ngã ngồi xuống đất.
Ầm một tiếng, tiếng pháo rơi xuống bên cạnh thuyền của bọn họ, tạo nên bọt nước rất lớn, thuyền liên tục lắc lư.
Lại ầm một tiếng, rơi xuống trước thuyền.
Thuyền giống như sắp xoay vòng vòng vậy.
"Tiểu Nguyệt, em không sao chứ." Alan ngã xuống bên cạnh Bạch Nguyệt.
"Tôi không sao, Alan, anh không sao chứ, nhớ kỹ phải hít sâu, giữ cho hô hấp ổn định, đừng căng thẳng." Bạch Nguyệt an ủi Alan, nếu bệnh hen suyễn của anh tái phát thì khá nghiêm trọng.
"Tôi không sao." Alan nắm lấy tay Bạch Nguyệt, hít sâu.
Bạch Nguyệt phát hiện trong tay anh ta đều là mồ hôi dinh dính, nói: "Bây giờ chúng ta chỉ cách bờ biển nửa giờ, Quân đã gọi người đến đây, cho dù thuyền bị lật, chúng ta có áo cứu sinh, cũng sẽ không có chuyện gì, bọn họ xuống dưới bắt chúng ta cũng cần một khoảng thời gian, tỷ lệ chúng ta được cứu rất cao.”
Alan nở nụ cười.
Nếu là bình thường, xảy ra chuyện này, anh sẽ sốt ruột, vì lo lắng sẽ không còn được gặp lại cô, cho nên càng sốt ruột hơn, sốt ruột cộng thêm với hoàn cảnh ác liệt, bệnh hen suyễn của anh sẽ tái phát.
Nhưng bây giờ có cô ở đây, cảm xúc của anh cũng coi như bình tĩnh, ít nhất, không khiến cô phải lo lắng.
"Tôi đột nhiên nghĩ đến một câu, dù sống chết hay chia xa, nắm chặt tay nhau." Alan nói: "Nếu lần này có thể bình an trở về, Tiểu Nguyệt, để tôi chăm sóc em cả đời, có được không?"
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Là anh chăm sóc tôi cả đời, hay là tôi chăm sóc anh cả đời?"
"Là em chăm sóc tôi cả đời." Alan cười nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
"Alan, cho dù làm bạn bè, tôi cũng sẽ chăm sóc anh cả đời, chỉ cần anh cần tôi, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh." Bạch Nguyệt xác định nói.
"Nếu, tôi muốn hơn cả bạn bè thì sao?" Alan mỉm cười hỏi.
"Tôi muốn sống thêm mấy năm độc thân, nếu anh đang đợi tôi, thì đừng đợi nữa." Bạch Nguyệt còn nghiêm túc nói.
Trong mắt Alan hiện lên một chút thất vọng: "Coi như tôi chưa nói gì đi."
"Ừ." Bạch Nguyệt nắm lấy tay Alan, loại cảm giác này, giống như cầm tay của mình vậy, không có bao nhiêu cảm giác.
Nhưng vừa rồi khi Black nắm tay cô, cô đã có cảm giác lòng dạ rối bời.
Là thích Black sao?
Lại một tiếng “ầm” rơi xuống phía sau thuyền, kéo lại suy nghĩ của Bạch Nguyệt.
Cô có cảm giác, hình như tốc độ của thuyền bọn họ bị chậm lại.
Lại một tiếng ầm vang lên bên ngoài, nhưng không phải ở xung quanh thuyền bọn họ, cảm giác âm thanh nghe thấy còn có chút xa..
Cô đứng lên, vén màn lên một chút, nhìn thấy bên ngoài có hai chiến thuyền lớn đang lái tới đây, trên thuyền cắm quốc kỳ của nước Mĩ, có lẽ là thuyền của chính phủ.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Black.
Anh không nhận.
Cô có một dự cảm không tốt, đừng nói là Black đã xảy ra chuyện rồi chứ, cô không kịp nghĩ nhiều đã chạy ra bên ngoài. . . . . .