Chương 206: Anh Và Em Có Một Đứa Con À
CHƯƠNG 206: ANH VÀ EM CÓ MỘT ĐỨA CON À
“Sao vậy?” Bạch Nguyệt nheo mắt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Người đàn ông này lòng dạ thâm sâu, cô không thể thấy được chút khác thường nào từ trên gương mặt trước nay không thay đổi của anh.
Hôm qua, anh bế người phụ nữ khác và ở cùng cô ta đến tận đêm khuya, anh không hề thấy áy náy và bất an khi ở trước mặt cô sao?
Hay anh thấy mình chính là vị vua cao ngạo, có bất kỳ nuông chiều nào đối với phụ nữ đều là bố thí, không cần phải áy náy và giải thích gì cả.
Cô thấy không thể hiểu được anh, không biết rõ về anh, càng không nhìn thấu được anh.
Anh chưa bao giờ muốn cho cô đi vào nội tâm của mình. Anh cũng chưa từng chảy nước mắt vì cô, cho dù cô suýt chết.
Nhưng anh lại kích động chảy nước mắt vì cô gái kia, môi anh đã in lên trên mặt cô ta.
Thôi đi, thôi đi, thôi đi!
“Không có gì. Gần đây xảy ra một vài chuyện nên tâm trạng em không tốt, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến anh.” Bạch Nguyệt mỉm cười và nói.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Em cứ phải nói với anh bằng giọng điệu khó chịu như vậy sao? Chúng ta là vợ chồng mà.”
“Có thể anh chẳng hiểu gì về em cả. Em vẫn luôn là người nói chuyện với giọng điệu khó chịu, lạnh lùng, nhạt nhẽo, chanh chua với người khác, cũng không thân thiết với người khác. Từ ngày đầu tiên quen biết, anh đã rõ em là người như vậy rồi còn gì? Nếu như anh muốn ly hôn thì bây giờ vẫn còn kịp đấy! Ủy ban nhân dân bên kia hẳn còn chưa có đăng ký thông tin của chúng ta đâu.” Bạch Nguyệt lười biếng nói.
“Em muốn ly hôn đúng không?” Cố Lăng Kiệt cao giọng nói.
Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô cũng thật sự cười ra tiếng.
Thật ra, bây giờ người càng muốn ly hôn hơn là anh mới phải, kết quả anh lại phủi sạch tất cả sai lầm.
Thôi thì tùy anh, cô không sao cả, có thể được giải thoát là tốt rồi.
Bạch Nguyệt liếc nhìn anh.
“Chờ họp xong lại nói tiếp.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh. Gương mặt anh tái xanh, tay nắm rất chặt vô lăng làm móng tay cũng trở nên trắng bệch.
Bạch Nguyệt lãnh đạm liếc nhìn tay anh.
Anh đang tức giận sao?
Anh tức giận vì sự ngạo mạn và vô lễ của cô, hay là đang chột dạ?
Trên thực tế, ở trong mắt của cô, anh căn bản không có lập trường gì để tức giận cả.
Họp xong lại nói à?
Anh sợ sau khi cô ly hôn sẽ không làm việc giúp anh nữa sao?
“Anh yên tâm đi, em là người công tư rõ ràng.” Bạch Nguyệt nói với ẩn ý sâu xa.
Cố Lăng Kiệt mím môi không nói gì. Chỉ một lát sau, bọn họ đã đến chỗ ở của anh.
Bạch Nguyệt xuống xe và đi vào trong, chợt cô quay đầu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Điện thoại của anh đang đổ chuông.
Anh liếc nhìn cô, trong mắt thoáng có chút bối rối lại vừa vặn bị Bạch Nguyệt thấy được.
Khóe miệng Bạch Nguyệt hơi cong lên và xoay người đi vào trong phòng.
Cố Lăng Kiệt đi ra ngoài nghe điện thoại: “Hân Ly, em sao vậy?”
“Lăng Kiệt, em sợ quá! Anh đang ở đâu vậy?” Chu Hân Ly vừa khóc vừa nói.
“Anh sẽ cho người qua với em, bên anh có chút việc bận.”
“Có phải anh không cần em nữa đúng không? Bây giờ em xấu như vậy, em biết mình không xứng với anh. A... A... Đừng tới đây, a...” Chu Hân Ly hét lên.
Cố Lăng Kiệt nghe được trong điện thoại có tiếng đồ rơi vỡ, sau đó điện thoại bị cúp.
Anh nhíu mày và nhìn về phía phòng của mình.
Bạch Nguyệt đang đứng ở bên cửa sổ nhìn anh mỉm cười, thấy hết vẻ lo lắng, đau lòng, thương tiếc cùng với sự dịu dàng của anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm và xa xăm của Cố Lăng Kiệt vừa hiện ra sự áy náy đã lập tức biến mất.
Bạch Nguyệt kèo rèm cửa sổ lên rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường. Cô lấy ra hai tờ giấy kết hôn và mở ra. Trên giấy kết hôn, trông cô cười thật vui vẻ, giống như một bông hoa nhỏ vậy.
“Đồ ngốc.” Bạch Nguyệt khẽ nói và xé nát hai tờ giấy kết hôn rồi ném vào trong bồn cầu, xả cho nước cuốn đi.
Tâm trạng cô đã dần dần bình tĩnh lại.
Bây giờ, cô không có lập trường để trách móc anh, cũng không có lập trường để khổ sở nữa, rất tốt.
Bạch Nguyệt đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Cố Lăng Kiệt mở cửa bước vào.
“À, anh đã sắp xếp xong cuộc họp buổi chiều rồi. Anh có chút việc phải ra ngoài một lát.” Cố Lăng Kiệt chớp mắt và nói.
Bạch Nguyệt cười: “Tối nay, anh có về không?”
“Anh có về nhưng có lẽ sẽ về muộn một chút.” Cố Lăng Kiệt nhíu mày nói.
“Anh chờ em năm phút đã. Anh có biết hôm qua em ở đâu không?”
Cố Lăng Kiệt im lặng một lát mới nói: “Cho dù chúng ta kết hôn rồi nhưng em vẫn tương đối tự do, anh tin em sẽ không làm việc gì quá đáng.”
“Tương đối tự do?” Bạch Nguyệt gật đầu.
Cố Lăng Kiệt nói câu này rất hay. Ý của anh là cô làm vợ anh cũng nên cho anh sự tự do tương đối sao?
“Sau khoảng chín giờ tối qua, em ở trong phòng 2110 của khách sạn Chu Châu. Có thể anh không biết phòng số 2110 ở đâu. Nói chính xác thì nó ở đối diện với phòng 2108.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Trong đôi mắt mênh mông sâu thẳm của Cố Lăng Kiệt cuối cùng cũng xuất hiện sự dao động.
“Khoảng mười giờ sáng nay, em ở cửa bệnh viện Nhân Dân số 2. Lúc đó, anh cũng đi bệnh viện đúng không?” Ngay sau đó, Bạch Nguyệt còn nói thêm.
“Em theo dõi anh à?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày và nhìn Bạch Nguyệt với vẻ không thể tin nổi.
Cô cũng không biết mình có theo dõi hay không, nếu như anh xác định cô theo dõi thì thì cứ xem như là theo dõi đi.
“Cô gái kia là ai?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi.
“Anh và Hân Ly không như em tưởng tượng đâu.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“À, Chu Hân Ly không chết.” Bạch Nguyệt đã hiểu rõ.
Hóa ra cô gái anh vẫn yêu đã trở về.
Cho dù, cô và anh chưa tính là kết hôn, nhưng tim cô vẫn rất đau.
Tình cảm cô bỏ ra không phải là giả, hơn ba năm chờ đợi và hy vọng cũng không phải là giả, một mực kết hôn theo ý mình cũng là thật lòng.
Lại đau một lần cuối cùng này nữa thôi.
Cô bất ngờ rơi nước mắt.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Hôm qua, anh và cô ấy không làm gì cả. Cô ấy ngất xỉu còn mắc chứng khủng hoảng tinh thần rất nghiêm trọng, sáng sớm lại dùng dao tự làm mình bị thương nên anh mới đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Nước mắt Bạch Nguyệt lặng lẽ rơi.
Cô cũng ngất xỉu, cô cũng bị bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, cô cũng bị thương.
Nhưng anh ở cùng người phụ nữ khác, mà cô chỉ có một mình.
“Cố Lăng Kiệt, em không cần đàn ông chăm sóc vẫn có thể sống tốt, cô ấy cần anh chăm sóc, nếu không sẽ không cách nào sống được. Anh đi chăm sóc cô ấy đi. Nhưng em vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.” Bạch Nguyệt cầm lấy vali và mở ra, bỏ quần áo vào trong.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô muốn đi thì kích động kéo lại.
Anh kéo quá mạnh làm động tới vết thương, Bạch Nguyệt có thể cảm giác được chất lỏng nóng ấm chảy dọc trên da mình. Thật may là quần áo của cô tối màu nên giấu được vết máu.
“Em nói gì vậy? Anh có trách nhiệm với cô ấy là vì anh nên cô ấy thành như bây giờ, chứ không phải như trong tưởng tượng của em đâu.” Cố Lăng Kiệt giải thích, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Chu Hân Ly bị bệnh tâm thần là vì anh!
Vậy còn cô thì sao?
Cô bị mắc bệnh tâm thần là vì bản thân không biết tự trọng, vì trái tim kia không chịu nghe theo sự khống chế của lý trí, cho nên bị thương tới không có sức gánh chịu cũng là đáng đời!!!!!
Bạch Nguyệt chợt có cảm giác vô cùng căm hận anh: “Trách nhiệm, trách nhiệm, mỗi lần anh đều làm vì trách nhiệm. Trước đây anh vì cưỡng bức em cho nên mới xuất hiện trong cuộc sống của em! Em không cần anh phải chịu trách nhiệm với em, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm về con của chúng ta!”