Chương 370: Tôi Sẽ Đưa Cô Về Nhà
CHƯƠNG 370: TÔI SẼ ĐƯA CÔ VỀ NHÀ
“Vì sao?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
“Bảo cậu làm vậy thì cậu cứ làm vậy đi, chìa khóa phòng tôi để ở chốt cửa trên. Cậu bỏ lỡ cơ hội lần này thì đừng có trách tôi.” Stephen nói xong thì lập tức cúp máy.
Cố Lăng Kiệt nhướng mày, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đi thẳng lên lầu.
Stephen đi tới trước cửa phòng anh, gõ cửa.
Người mở cửa là Lưu San.
“Cô có thể giúp tôi một chuyện không?” Stephen hỏi.
“Có thể, có điều ông đợi tôi mười phút đã.” Lưu San sảng khoái đáp.
Stephen tỏ vẻ lúng túng: “Không lừa gạt cô, tôi chỉ có một người làm nữ, hiện giờ cần phải thay đồ cho con gái của tôi, một người thì không thể làm nổi, mấy người bọn tôi lại là đàn ông, nếu cô không giúp thì tôi cần phải nghĩ cách khác.”
“Vậy thì không thể chối từ rồi.” Lưu San đáp ứng.
“Vậy cô đi theo tôi.” Stephen xoay người.
Lưu San nhìn bên trong một chút, lại nhìn Stephen một chút, khóa trái cửa rồi kéo cửa sập lại.
Rầm một cái.
Stephen sợ hết hồn, lấy lại tinh thần, đẩy cửa một cái, làm bộ vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu San: “Cô khóa cửa làm gì?”
“Tiểu Niệm đang tắm ở bên trong.” Lưu San giải thích.
“À, đúng, đi thôi.” Stephen chỉ phía trước.
Lưu San xoay người, theo sát phía sau Stephen.
Một cái chìa khóa treo trên cửa.
Cố Lăng Kiệt biết Stephen đang giở trò quỷ gì rồi, anh cầm chìa khoá mở cửa, nhưng không đi vào, đứng ở cửa đốt một điếu thuốc.
Ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, hút sâu một hơi, phun ra khói dày đặc, khói che mờ đi gương mặt cương nghị kia.
“San ơi.” Trần Niệm bên trong hô lên.
Cố Lăng Kiệt xoay người, đứng ở cửa, nhìn về phía cô gái sau màn hơi nước.
Trần Niệm vừa mới tắm đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, cô dùng khăn lông lau khô tóc, mặc một cái áo váy trắng, giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống bờ vai, trên lưng, trước ngực, nhuộm thành các vệt nước trong suốt.
Cố Lăng Kiệt nghĩ tới cô gái trẻ dưới làn mưa bụi Giang Nam, ánh mắt trong như nước, sóng nước lăn tăn, da thịt như nhung, người đẹp như ngọc, nhìn vào không khỏi si mê.
Trần Niệm thấy Cố Lăng Kiệt, không phải Lưu San, đặc biệt là ánh mắt nóng rực kia thì gương mặt nóng lên: “Chuyện này, sao anh lại đứng ở trước phòng thế?”
Cố Lăng Kiệt mím môi, gật đầu, ánh mắt vẫn tập trung trên gương mặt của cô.
Trần Niệm lo lắng, cười khan: “Thật ngại quá, tôi mượn phòng anh tắm, anh có nhìn thấy bạn tôi không?”
“Hôm nay cô và bạn cũng ở trong phòng này sao! Cô ấy bị Stephen gọi đi rồi, con gái ông ta cần người thay đồ giúp.”
“Ồ, vậy tôi cũng đi giúp một tay.” Trần Niệm muốn chạy trốn, ôm quần áo xông ra ngoài.
“Chờ chút đã.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Trần Niệm dừng bước, hít sâu một hơi, xoay người nhìn anh.
Anh cầm trong tay một món quần áo của cô, vừa rồi cô đi nhanh quá nên cũng không biết là bị rơi.
Trần Niệm lúng túng cầm lấy đồ của mình.
Cố Lăng Kiệt thu tay về, Trần Niệm không cầm được đồ.
Cô ngừng lại một chút, không dám tin, mắt mở lớn nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt để quần áo lên tay cô, ý vị sâu xa nói: “Em vẫn luôn hậu đậu, mất quần áo thì không sao, chỉ cần mua bộ mới là được, nhưng đừng làm mất những thứ quan trọng.”
“Tôi đâu có.” Trần Niệm phản bác một câu theo bản năng, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: “Chẳng qua là tôi cảm thấy bị bạn trai nhìn thấy cảnh này thì không hay.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lại sâu thêm vài phần: “Em nghĩ cái gì mà cảm thấy bị bạn trai nhìn thấy thì không hay.”
Trần Niệm: “...”
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, Cố Lăng Kiệt bình thường trầm mặc ít nói, thế nhưng mỗi lời nói ra lại khiến người ta không chống đỡ nổi, lần nào cô cũng không phải là đối thủ của anh.
“Tôi nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là người khác sẽ nghĩ gì!” Trần Niệm nói xong, không nói cho anh tiếp lời, nhanh chóng chạy đi.
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng cô, ánh mắt lại càng thâm thúy hơn.
Trần Niệm đi xuống lầu.
Stephen nhìn thấy cô thì kinh ngạc.
“Tôi đến để giúp đỡ, Lưu San đâu rồi?” Trần Niệm hỏi.
Stephen chỉ vào căn phòng bên dưới lầu.
Trần Niệm đi vào hỗ trợ.
Stephen thấy Cố Lăng Kiệt thì lập tức chạy tới: “Có phải cậu bị ngốc không, tôi tạo cơ hội cho cậu mà nhanh như vậy cậu đã thả người ta ra rồi. Cậu phải làm bộ bị khóa bên trong rồi tiếp tục ở cùng nhau chứ.”
“Có chút LOW.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng trả lời.
Stephen có vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Bây giờ tôi đã biết vì sao cậu vẫn còn độc thân rồi, không có chút thủ đoạn, có thể theo đuổi được phụ nữa sao?”
“Ai nói tôi độc thân?” Cố Lăng Kiệt liếc Stephen, ánh mắt thản nhiên, nhưng lại rất nghiêm túc, không có chút vẻ đùa giỡn nào.
Stephen giật mình: “Cậu bắt cá hai tay à, như vậy không tốt đâu, tôi không giúp cậu theo đuổi cô Trần nữa.”
“Không phải chân đạp hai thuyền, mà chẳng qua là con thuyền kia bị lạc phương hướng trên biển, không biết đâu là đường về, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết, cảm ơn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng, đi qua Stephen.
Stephen sững sờ.
Ông biết trong lòng Cố Lăng Kiệt vẫn che giấu một người phụ nữ, bởi vì người phụ nữ này mà anh ta không có hứng thú với bất kỳ cô gái nào khác, dù liếc mắt thôi cũng không nhìn.
Người không biết thì bảo tầm mắt anh cao, mắt mọc trên đỉnh đầu, nhưng người biết thì đều hiểu là vì anh tình thâm nghĩa trọng.
Nhưng người cuồng dại như Cố Lăng Kiệt, sao lại có thể cảm thấy hứng thú với Trần Niệm chứ?
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào...
Stephen không gọi người thân thích, cũng không gọi những bạn bè khác, có thể trong mắt ông ta, hai cô con gái đều chết không vẻ vang gì, chỉ có im hơi lặng tiếng thì mới không trở thành trò cười cho giới thượng lưu.
Cảnh sát đưa Casey đi, mấy người bạn của Casey cũng theo cảnh sát rời đi.
Buổi tối, cô và Lưu San ở trước phòng Cố Lăng Kiệt.
Khi đi qua phòng khách, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, Alan, Stephen, còn có cả Tô Khánh Nam đang chơi bài.
Vậy là bốn người đàn ông họp thành một bàn, dù sao vẫn tạo thành bức tranh không đúng lắm.
Tô Khánh Nam nhìn về phía cô, nở ra một nụ cười nịnh: “Cô Trần, cùng nhau chơi mấy ván bài đi, thắng tính cho cô, thua tính cho tôi.”
“Anh đồng ý nhưng anh Cố và ngài Stephen cũng sẽ không đồng ý, đúng vậy không Alan?” Trần Niệm dịu dàng nhìn Alan, mang theo chút dí dỏm.
“Nếu như bọn họ đồng ý thì anh không có ý kiến, yên tâm, anh nhất định sẽ cố ý nhường em.” Alan nói trắng ra.
“Vậy để cho cô Trần thay tôi chơi một lúc nhé có được không?” Stephen nói với Alan.
Alan cưng chiều nhìn Trần Niệm: “Em có muốn chơi không? Qua đây?”
“Em không chơi đâu, nhất định sẽ thua rất nhiều tiền.” Trần Niệm không muốn qua đó, dù sao đó vẫn là trung tâm của bão táp.
“Người đàn ông của em thua được, nếu không biết chơi thì anh sẽ dạy cho em.” Alan trực tiếp đứng dậy, dắt tay Trần Niệm, kéo cô đi tới.
Trần Niệm: “...”
Cô từ chối nữa thì đúng là không giữ mặt mũi cho Alan, thế nhưng cô lại không muốn cùng lúc phải đối mặt với cả Cố Lăng Kiệt và Tô Khánh Nam, loại áp lực này và sợ hãi là từ đáy lòng phát ra.