Chương 281: Ngày Nghĩ Gì Đêm Mơ Nấy
Cô xóa số điện thoại đi, cất điện thoại lên tủ đầu giường rồi lên giường nằm xuống.
Quá mệt mỏi, cô không muốn tắm, đi ngủ trước đã.
Buổi tối, cô nằm mơ.
Trong mơ, thấy bản thân đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ. Xung quanh bốn bề là hồ nước mênh mông không thấy bờ, mặt hồ sóng nước dập dờn, phản chiếu khuôn mặt cô.
Cố Lăng Kiệt cũng ngồi trên thuyền, anh cúi người hôn, cởi quần áo cô, cùng cô làm chuyện đó. Lúc cô đang cảm thấy thoải mái, khuôn mặt Cố Lăng Kiệt lại biến thành Tô Khánh Nam.
Cô giật mình, kinh hoàng muốn trốn đi, Tô Khánh Nam ôm lấy eo cô, không cho cô đi, cưỡng ép quan hệ với cô.
Cô sợ hãi đá anh ta, muốn lùi mà không được, liền nhảy xuống hồ.
Dưới đáy hồ có một người phụ nữ không mặc gì cả.
Cô ta bơi về phía cô, khuôn mặt giống cô y như đúc, đang rơi nước mắt.
Cổ tay cô bỗng bị nắm lấy, là Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, kéo cô bơi lên mặt nước.
Cô quay đầu.
Người phụ nữ kia đã đứng dậy, vẫy tay với cô.
Lòng Bạch Nguyệt thắt lại, cô bừng tỉnh, ngồi dậy, cả người toàn là mồ hôi.
“Mơ thấy ác mộng sao?” Tô Khánh Nam hỏi.
Bạch Nguyệt thấy anh ta, mắt mở lớn, làn mi run rẩy.
Chắc là do vừa ngủ dậy đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Tô Khánh Nam cười nhẹ: “Bạch Nguyệt, có lúc em thật sự rất đáng yêu.”
Bạch Nguyệt nghe rõ giọng của Tô Khánh Nam, xác định đúng là anh ta đang ở trong phòng mình, lại mở mắt ra: “Anh ở đây từ bao giờ?”
“Vừa vào được một phút.” Tô Khánh Nam giơ tay nhìn đồng hồ.
Bạch Nguyệt cũng với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đã là 6 giờ 20 phút sáng.
“Cùng nhau đi ăn sáng đi, ăn xong tôi phải về nghỉ ngơi một chút.” Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt không muốn cãi nhau với anh ta, nếu anh ta ngủ lại chỗ cô, sẽ càng phiền phức.
“Tôi tắm cái đã.” Bạch Nguyệt nói, đi vào nhà tắm, khóa cửa, tắm rửa trước, thay bộ quần áo ngày hôm qua, rồi mới đánh răng.
Hình như cô nên mua thêm ít quần áo
Ra khỏi nhà tắm đã là 15 phút sau.
“Đi thôi.” Tô Khánh Nam đi phía trước.
Bạch Nguyệt đi theo phía sau, không nhanh không chậm duy trì khoảng cách một mét.
“Em gọi cho Cố Lăng Kiệt, bảo anh ta thả tôi ra sao?” Đột nhiên Tô Khánh Nam hỏi.
“Không, sao lại hỏi vậy?” Bạch Nguyệt rũ mắt xuống.
“Đột nhiên anh ta thả tôi ra thì rất kì lạ, lẽ nào chỉ là không muốn tôi đưa em đi ăn hải sản?” Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng, trong mắt không có chút tin tưởng nào. Anh lại nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt toàn là cưng chiều.
Bạch Nguyệt vẫn cúi đầu như cũ, cô nhớ tới giấc mơ kia, có chút hoảng loạn.
Tay Tô Khánh Nam vẫy vẫy trước mặt cô: “Ngây người gì vậy? Đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ tới giấc mơ vừa rồi. Có nhà khoa học nghiên cứu giấc mơ nói, giấc mơ có thể phản ánh trạng thái cơ thể, cũng có thể là do cuộc sống và môi trường ảnh hưởng, có lúc, sẽ chỉ dẫn cho con người ta.” Bạch Nguyệt suy tư nói.
“Mơ gì thế, nói nghe xem, có lẽ tôi có thể giải đáp cho em.” Tô Khánh Nam cười nói.
Bạch Nguyệt nhìn anh ta một cách kì lạ.
Cô mới không thèm nói cho anh ta nghe: “Anh cũng không phải chuyên gia. Đi thôi, đi ăn sáng, ăn xong, tôi đi mua ít quần áo.”
“Cần tôi đi với em không?” Tô Khánh Nam hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Một mình tôi đi cũng được.”
Tô Khánh Nam lấy một cái thẻ từ trong ví ra, đưa cho Bạch Nguyệt: “Mật khẩu là 333520.”
Bạch Nguyệt đẩy tay anh ta ra: “Tôi có tiền, không quen dùng tiền của người khác.”
Tô Khánh Nam biết cô nói không cần, chính là không cần tiền của anh ta. Ba năm trước, Bạch Nguyệt nghèo túng cũng thế, giờ Bạch Nguyệt có tiền rồi cũng vẫn thế.
“Vậy được rồi, tối tay tôi mời em đi xem phim.” Anh ta ôm lấy eo cô, cùng nhau đi vào thang máy.
Bạch Nguyệt thấy trên thang máy phản chiếu lại hình ảnh bản thân nhưng vì chán ghét bộ dạng giả vờ giả vịt của bản thân, cô lại rũ ánh mắt xuống.
Vừa ra khỏi thang máy, điện thoại của Tô Khánh Nam vang lên.
Anh ta thấy là Hình Cẩm Nhi gọi liền nghe máy, lại còn mở loa ngoài: “Sao vậy?” “Tô Khánh Nam, sáng sớm nay bố tôi đã bị người của cục kiểm sát đưa đi, do anh làm sao?” Hình Cẩm Nhi tức giận lên án.
“Cục kiểm sát cũng không phải do tôi quản lý, tôi cũng không có quyền lớn đến thế.”
“Hôm qua anh còn nói bố tôi không có cơ hội nữa. Không phải anh, thì còn ai nữa?” Hình Cẩm Nhi rất mất bình tĩnh.
“Nếu bố cô không là chuyện gì sai trái, thật thà chất phát, bị người của cục kiểm sát đưa đi rồi cũng chả làm sao cả, sẽ được thả ra. Nếu ông ta làm nhiều điều ác lấy chuyện công làm việc tư, vậy sẽ không ra được, cũng là bình thường. Giờ tôi phải đi ăn sáng, không có thời gian nghe cô oán trách, tạm biệt.” Tô Khánh Nam nói xong liền tắt máy.
“Anh ra tay cũng khá sớm.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Vì em, tôi đã ra tay muộn ba năm rồi. Tư liệu trên tay tôi đủ để Hình Bắc Xuyên và Hình Cẩm Nhi bị phán tử hình, chẳng qua, tôi đồng ý giao ông ta cho em một tháng, vậy nên sẽ từ từ mà chơi đùa.” Tô Khánh Nam giải thích, mở cửa ghế phụ ra.
Bạch Nguyệt lên xe, tự mình thắt dây an toàn.
Tô Khánh Nam, cũng khá đáng sợ, quyền thế sau lưng anh ta không hề kém Cố Lăng Kiệt.
Vì sự an toàn của Cố Lăng Kiệt, cô nên để Tô Khánh Nam thấy cô đã đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Tô Khánh Nam ngồi lên ghế lái, lái xe, đưa Bạch Nguyệt đi ăn sáng.
Ngày tháng bình yên, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, càng thêm phần chói mắt.
Tô Khánh Nam nắm lấy tay cô, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này. Ở cùng một chỗ với cô, mặc dù không nói gì, nhưng anh ta cảm thấy bầu không khí cũng ngọt ngào.
Điện thoại Bạch Nguyệt vang lên khiến cô ngạc nhiên, lấy điện thoại từ trong túi ra, là Trình Cẩm Vinh.
Cô nghi ngờ, sao Trình Cẩm Vinh lại gọi cho cô vào lúc nào, liền nghe máy, khách khí nói: “Chào buổi sáng.”
“Bạch Nguyệt, giờ cô còn chữa bệnh cho con trai phó thống đốc Lã không?”
Trình Cẩm Vinh lo lắng hỏi.
Hôm đó, vì chuyện của Lưu San, cô không chào Trình Cẩm Vinh mà đã rời đi, có chút áy náy: “Cái đó, tôi có chút chuyện phải về thành phố A rồi, phó thống đốc Lã cản trở tiến trình chữa bệnh của tôi, vì thế, hợp đồng giữa tôi và ông ta chấm dứt rồi. Sao vậy?”
“Vậy thì tốt, có lẽ sẽ không liên lụy đến cô.” Trình Cẩm Vinh thở phào nhẹ nhõm.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Nguyệt bỗng có dự cảm không lành.
“Cô còn nhớ chuyện con trai Lã Mạnh Châu cưỡng hiếp hoa khôi của trường không?”
“Còn nhớ, sau đó có lẽ nhà Lã Mạnh Châu đã dùng tiền xử lý chuyện này rồi. Sao vậy? Lại xảy ra chuyện tương tự sao?”
“Sáng sớm hôm nay cả nhà hoa khôi đó bị sát hại, giờ cảnh sát đang điều tra, tôi nghi ngờ là do thằng nhóc đó làm vậy nên mới lo lắng cho cô.” Trình Cẩm Vinh giải thích.
Ánh mắt Bạch Nguyệt trở nên u ám.
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật. Thế giới quan của trẻ nhỏ nhiều lúc, là do bố mẹ ảnh hưởng.
Lã Minh vốn là một đứa trẻ rất thông minh, nhưng đã bị bố mẹ bóp méo mất nhân cách.
Cô cũng không thể giúp gì được nữa.
Có lúc, đi sai một bước cũng không thể, nếu không, hối hận cũng không kịp.