Chương 805: Con Còn Có Tính Người Sao?
CHƯƠNG 805: CON CÒN CÓ TÍNH NGƯỜI SAO?
Bạch Nguyệt nhìn thấy cậu bé, trái tim cũng tan ra.
Cô vốn đã rất thích mấy đứa bé, ôm lấy Thủ Thủ.
Thủ Thủ nghiêng đầu nhìn Bạch Nguyệt, tròng mắt tròn tròn, tập trung ưu điểm của cả cô và Cố Lăng Kiệt, rất đẹp.
"Thủ Thủ, gọi mẹ." Cố Lăng Kiệt nói.
"Mẹ mẹ, đẹp đẹp, mẹ, đẹp." Thủ Thủ nói, vân vê khuôn mặt của Bạch Nguyệt.
Trong lòng Bạch Nguyệt vui vẻ, giả vờ như muốn cắn tay của Thủ Thủ
Thủ Thủ cũng không sợ hãi, nhìn thấy Bạch Nguyệt hôn tay mình thì nở một nụ cười đáng yêu.
"Vào nhà đi, bên ngoài hơi lạnh." Tống Tâm Vân dịu dàng nói.
"Mẹ vất vả rồi." Bạch Nguyệt khách sáo nói.
Tống Tâm Vân nhìn chăm chú Bạch Nguyệt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Không vất vả, về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Tống Tâm Vân xoay người lau nước mắt, ánh mắt đỏ đỏ.
Bạch Nguyệt đi theo bọn họ vào phòng khách, trong phòng khách còn có một đứa bé, nó lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt rất bướng bỉnh, đằng đằng sát khí.
Bạch Nguyệt nhìn thấy rõ ràng oán hận và chán ghét trong mắt nó.
"Đứa bé này là?" Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi Cố Lăng Kiệt.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt hiện lên lo lắng, nhìn về phía Bạch Nguyệt: "Tiểu Bảo, con của anh và Chu Hân Ly."
Bạch Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, có một loại cảm xúc khác thường xuất hiện trong lòng.
Mẹ kế khó làm, cô nhìn thấy sát khí trong mắt đứa nhỏ này, càng thấy khó làm hơn, mày cũng nhíu chặt.
Tống Tâm Vân sợ Bạch Nguyệt hiểu lầm, lập tức giải thích nói: "Đứa nhỏ này không phải như bình thường, là Chu Hân Ly lấy được tinh trùng của Lăng Kiệt, thật sự cô ta không có xảy ra quan hệ với Lăng Kiệt."
Bạch Nguyệt nhìn về phía Tiểu Bảo, rất chắc chắn nói: "Cháu hận dì."
"Là dì hại chết mẹ của cháu." Tiểu Bảo lên án nói.
"Tiểu Bảo, cô ấy không hại chết mẹ của con, bây giờ mẹ của con vẫn còn sống, cho dù không có cô ấy, bố cũng sẽ không ở cùng với mẹ con, hơn nữa, tội lỗi của mẹ con không thể tha thứ được, có thể sống đã không tệ rồi." Cố Lăng Kiệt nghiêm khắc nói.
"Bố xem, bố rõ ràng thiên vị dì ta, con hận dì ta, con hận các người." Tiểu Bảo kêu gào nói.
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Tiểu Hạ, ôm Thủ Thủ vào một phòng chơi đi.
Bạch Nguyệt đưa Thủ Thủ cho Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ lập tức dẫn Thủ Thủ về phòng.
"Thích bà nội của cháu không?" Bạch Nguyệt hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn về phía Tống Tâm Vân hiền lành, cúi đầu.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: "Chúng ta có thể dọn ra ngoài ở không?"
"Vì sao phải dọn ra ngoài, ở đây không phải tốt sao?" Tống Tâm Vân dịu dàng nói, trong giọng nói tràn ngập quan tâm.
"Rất lâu trước đây, con đã xem một câu chuyện, đại khái nói thế này:
Bác của nữ chính là một người rất tốt bụng, rất hiền lành, rất có trái tim yêu thương.
Bà ấy mua nhà trong thành phố, mấy đồng hương thân thích ở quê mỗi lần lên thành phố đều ở trong nhà bà ấy, mỗi lần bà ấy cũng đều nhiệt tình chiêu đãi.
Cứ qua mấy chục năm như thế, con của bác lớn lên, cưới vợ, có con, trong nhà lập tức trở nên chật chội.
Nhưng mà, mấy bà con ở quê vẫn đến nhà bà ấy.
Thỉnh thoảng bác sẽ từ chối, chỉ cần từ chối, những người đó sẽ nói xấu bác ở sau lưng, nói bác không có lương tâm, nói bác không có tấm lòng yêu thương, nói bác bội bạc, nói bác khinh thường nông dân, nói bác kiêu ngạo, dần dần, dần dần.
Những từ ngữ nghe thấy đều là ý xấu.
Một người tốt bụng đã lâu, chỉ không tốt bụng một lần, ở trong mắt người khác sẽ trở thành tội ác tày trời.
Một người trước giờ không tốt bụng, thỉnh thoảng tốt bụng một lần, người khác sẽ cảm thấy người này vốn cũng không xấu.
Tiểu Bảo. . . . . ." Bạch Nguyệt nhìn về phía Tiểu Bảo: "Đứa nhỏ này hận con thấu xương, hơn nữa, còn rất cố chấp, nếu như con ở đây, chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với nó, có thể sẽ khiến nó uất ức, những người lớn nhìn thấy sẽ cảm thấy thương đứa nhỏ này, cảm thấy con không có khoan dung của người lớn.
Nếu con không giải quyết, để mọi người giải quyết, một là mọi người sẽ cảm thấy phiền phức, sẽ bị tổn thương, hai là, con sẽ bị tổn thương.
Nếu mọi người giúp nó, ở trong mắt con, chính là nối giáo cho giặc, tăng thêm sức mạnh cho đứa nhỏ, con cũng cảm thấy uất ức, đau lòng, khó chịu.
Nếu mọi người giúp con, như vậy, đứa bé cũng sẽ đau lòng, khổ sở, uất ức, càng muốn trả thù hơn.
Ở chung lâu dài sẽ chất chứa mâu thuẫn, con không thể thay đổi sự thật nó là con của Cố Lăng Kiệt, mọi người có trách nhiệm nuôi dạy nó, như vậy, cách mà con chọn chính là cách khó chất chứa mâu thuẫn nhất.
"Sẽ không đâu, Tiểu Bảo là một đứa bé hiểu chuyện, chỉ cần con tốt với nó, nó sẽ biết ơn." Tống Tâm Vân đáng thương nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Mẹ cảm thấy dáng vẻ của nó bây giờ là một đứa bé hiểu chuyện sao?
Lúc làm việc, có người cảm thấy ông chủ tốt, có người cảm thấy ông chủ không tốt, đó là vì ông chủ đối xử với từng nhân viên không giống nhau, ông chủ đối xử tốt với nhân viên, có nhân viên hiểu ý biết ơn, cố gắng làm việc, có nhân viên bị ông chủ đối xử không tốt, đương nhiên nhân viên đó sẽ oán giận, hơn nữa muốn rời đi.
Lý lẽ này cũng giống vậy, mẹ đối xử tốt với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo biết mẹ là bà nội của nó, giữa hai người không có thù hận, đương nhiên mẹ sẽ cảm thấy nó tốt, nó cảm thấy mẹ tốt.
Nhưng đối với Tiểu Bảo, con là tình địch của mẹ nó, vì con làm hại nó không có mẹ, hại nó không thể giống những đứa bé khác, không thể ở cùng với cả ba và mẹ, đây là nguyên nhân khiến nó chán ghét con, hơn nữa, nó sẽ không thay đổi.
Con hiểu rõ thù hận của nó, giống như thù hận của con với Thường Như Yên- vợ sau của Hình Bắc Xuyên lúc trước vậy.
Con có tốt bụng, có hiền lành, có đối xử tốt với Tiểu Bảo bao nhiêu, nó cũng sẽ cảm thấy con làm bộ làm tịch, giả vờ trước mặt bố nó, âm mưu độc ác, chứa ý xấu.
Một khi đã như vậy, cần gì phải lãng phí sức lực và thời gian lên người không cần thiết chứ."
Bạch Nguyệt nói xong, nhìn về phía Tống Tâm Vân: "Sau này con rất bận, thời gian phải tiêu tốn trên người chồng con, con của con, trên công việc nữa.
Sức lực của con cũng có giới hạn, nếu phải tiêu tốn nhiều thời gian cho những người khác nữa, đương nhiên, thời gian quan tâm người con thấy quan trọng sẽ ít hơn.
Có lẽ con có thể có được khoảng thời gian yên bình với thằng bé này, nhưng mà, con của con cũng sẽ bị tổn thương, chúng nó sẽ nghĩ sao mẹ lại đối xử tốt với anh trai như vậy.
Có lẽ mẹ sẽ cho rằng con tuyệt tình, không có trái tim đồng cảm, con chỉ là ích kỷ thôi, ích kỷ muốn cho mọi thứ của con cho người con muốn, người mà con cảm thấy quan trọng hơn.
Cho nên, con không có thời gian đi chăm sóc một người sẽ hận con, con cũng không muốn lãng phí thời gian với một người chắc chắn sẽ không biết ơn con. Rất xin lỗi, khiến mẹ phải thất vọng rồi.”
"Tiểu Nguyệt, con học tâm lý mà, có lẽ, con có thể cảm hóa được Tiểu Bảo không chừng, Tiểu Bảo thật sự là một đứa bé hiểu chuyện khôn khéo." Tống Tâm Vân vẫn không chịu buông tha nói.
"Con hiểu biết tính người, có lẽ đứa bé này không xấu, nhưng nó hận con, con cũng không có thời gian và công sức để cảm hóa nó, con cũng không muốn tốn thời gian lên một chuyện con thấy không cần thiết, mẹ chăm sóc nó thật tốt, với nó mà nói, có mẹ, có Cố Lăng Kiệt, là đủ rồi.”