Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1045: Là Em, Nhất Định Là Em​




CHƯƠNG 1045: LÀ EM, NHẤT ĐỊNH LÀ EM
“Ông định lật lọng sao? Ông đã đồng ý hợp tác với tôi trước.” Mục Uyển nói, mất đi Bobby coi như cô đã mất đi một phụ tá đắc lực.
“Cô bình tĩnh đã, tỉnh táo một chút, cô đi hỏi thăm trên giang hồ một chút, loại chuyện lật lọng này, đối với Bobby tôi mà nói, đó chính là chuyện thường ngày, tôi là phần tử khủng bố, không phải quân nhân tràn đầy nhiệt huyết, còn nữa, cô cũng không nên cảm thấy ấm ức, dù sao tôi cũng thường xuyên lật lọng, bị lừa cũng không phải chí có một mình cô.” Bobby trấn an Mục Uyển.
Mục Uyển:...
Cô muốn đem một chén cơm chụp lên trên đầu Bobby : “Ông suy nghĩ cho kỹ càng, tương lai phát triển như thế nào cũng không chắc chắn Hạng Thịnh Duật có quyền thế, ông cũng biết bây giờ đang nước sôi lửa bỏng, chỉ cần tôi đàm phán thành công, liền trở thành mợ chủ An Ninh Hoa Cẩm Vinh, tôi ở nhà họ Hạng, cũng sẽ không còn nhẹ như lông hồng, tôi cũng có khả năng trở thành người cầm lái nhà họ Hạng. .”
“Cân nhắc cái gì nữa chứ, tôi cũng muốn Hạng Thịnh Duật cân nhắc cho tôi cơ hội, danh sách tất cả thuộc hạ của tôi đều ở trong tay của anh ta, bao gồm tiềm lực của tôi ở mỗi quốc gia, một khi anh ta không vui, đem danh sách này truyền ra ngoài, anh ta muốn chơi tôi chắc chắn cũng phải chơi, ngay cả mười mấy hang ổ của tôi anh ta cũng đều biết rõ ràng, cô bảo tôi phải cân nhắc thế nào.” Bobby kích động nói.
Mục Uyển trầm mặc, đúng là Hạng Thịnh Duật tuyệt đối có năng lực như thế.
Chỉ là cô không nghĩ tới, anh ta ngoại trừ nhằm vào quan chức, ngay cả một phần tử khủng bố đều không bỏ qua.
Hạng Thịnh Duật thật sự là người làm cho người khác nghe thấy đã sợ mất mật, ngay cả phần tử khủng bố nhìn thấy anh ta cũng phải sợ hãi.
Chẳng lẽ, là sau khi Hạng Thịnh Duật biết cô và Bobby có liên hệ với nhau, đã theo dõi Bobby sao?
“Ông bình tĩnh.” Mục Uyển nói.
“Tôi cũng muốn bình tĩnh lắm chứ, lúc đầu tôi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn làm gì thì thì làm, nhìn ai khó chịu liền hành hạ người đó, vui vẻ tự do tự tại, bây giờ đột nhiên bị người khác đè ép, cô biết tôi không hề được thoải mái, mấu chốt là cái này còn không phải nhằm vào thông thường, mà là nghiền ép, tôi bị nghiền ép đến rắm cũng không dám thả một cái, chuyện này đời tôi chỉ duy nhất chịu uất ức một lần. Tức giận đến mức tôi sắp chết rồi, tôi muốn khóc.” Giọng nói của Bobby vô cùng nghẹn ngào.
Mục Uyển:...
Trong đầu cô hiện ra một cảnh tượng một người đang ông cường tráng cao một mét chín, trọng lượng một trăm cân đang lau nước mắt.
Cô cũng không biết nên nói cái gì.
“Hạng Thịnh Duật kia năm nay mới hai mươi sáu tuổi phải không?” Bobby đột nhiên hỏi.
“Phải.” Mục Uyển đáp.
“Tôi so với anh ta lớn hơn sáu tuổi, anh ta ở trước mặt tôi cũng chỉ là một tên em trai nhỏ mà thôi, ài, tấm mặt mo này của tôi không còn chỗ nào giấu được nữa, không còn chỗ nào giấu được nữa, ài, ta thật sự là nóng nảy, Hạng Thịnh Duật là bệnh nhân tâm thần đấy, trốn tù chính là muốn đi tìm tôi, để cho tôi phải khó chịu, hic hic hic.” Bobby bị ép bức nói ra lời oán trách.
Đoán chừng diện tích bóng ma tâm lý của anh ta có thể quấn quanh một vòng Trái Đất.
“Người bị anh ta nghiền ép, không chỉ có một mình ông, còn có rất nhiều người khác nữa.” Mục Uyển nói.
“Còn có ai nữa? Đúng, có Hình Thiên.” Bobby dễ chịu hơn: “Nghĩ như vậy hình như tôi đã dễ chịu hơn rất nhiều, dù sao Hình Thiên cũng là một người trâu bò.”
Mục Uyển:...
Cô không muốn nói chuyện cùng ông ta nữa, tên phản bội, đã bán đứng cô lại còn trở mặt, bây giờ còn muốn tới dỗ dành cô, cúp máy.
“Đừng mà, tôi nói một câu cuối cùng, lúc anh ta tìm tới tôi toàn thân đều là máu, hung thần ác sát, nhưng trong mắt đều quan tâm cô, quan tâm, bằng ba mươi hai tuổi của lão già này, bấm ngón tay tính toán thì anh ta thích cô.
Mục Uyển rủ mắt xuống, không có chút rung động nào chạm tới: “Ông nói nhảm, không chỉ có một câu này.”
“Trước đó đều là nói nhảm, câu cuối cùng này mới là câu tôi muốn nói. Cuối cùng của cuối cùng, tôi cảm thấy, cô không nên đấu với Hạng Thịnh Duật, nói không chừng,
Anh ta thật sự sẽ trở thành người đứng đầu một nước, đến lúc đó, cô tiếp tục làm Tổng thống phu nhân, không phải cũng rất tốt sao...”
Bobby vẫn chưa nói xong, Mục Uyển liền cúp điện thoại.
Đầu bếp đi đến đưa cơm.
Hắc Muội nhìn thấy sắc mặt Mục Uyển không tốt, cũng không dám nói chuyện, rất cẩn thận.
Mục Uyển ăn cơm, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay bị đói quá mức, dạ dày rút nhỏ lại, ăn một chút xíu, cô liền không ăn được nữa, cô đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trời tối, đèn đường đã phát sáng lên.
Bởi vì hội quán suối nước nóng vốn không có người nào ở, ban đêm, liền trở nên đen nhánh.
Hắc Muội thấy Mục Uyển không ăn gì nên cũng không ăn được, đứng ở sau lưng Mục Uyển, nhẹ giọng kêu: “Mợ chủ.”
“Tôi không sao.” Mục Uyển nói, ngồi về trên ghế, gọi video cho Hình Thiên.
Sau ba tiếng tút, Hình Thiên liền nghe máy.
Anh ta lo lắng mà nhìn cô, ánh mắt sáng rực, không nói lời nào.
Mục Uyển nở nụ cười: “Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, em không thể không trốn trước.”
“Anh biết, bây giờ Phó Hâm Ưu ỷ lại không chịu đi, chỉ sợ đàm phán không thành công cô ta cũng sẽ không đi.” Hình Thiên phán đoán nói.
“Bây giờ cũng chưa truyền đến tin tức Hạng Thịnh Duật tử vong, mạng của anh ta chắc là được bảo vệ, sau này bọn họ sẽ tiến hành biện luận kịch liệt, chuyện này sẽ phát triển kéo dài, mâu thuẫn cũng sẽ không ngừng phát triển, nhưng chờ kích thích quá mức, đối với chúng ta mà nói là không có gì tốt, cùng lắm là trải qua một ngày, ngày kia em sẽ đến đàm phán cùng anh, tốt nhất, ngày mai liền nghĩ ra biện pháp để Phó Hâm Ưu rời khỏi nước A.” Mục Uyển lý trí nói.
“Trong ba ngày này đã dùng mấy biện pháp, cô ta vẫn không chịu đi, chỉ sợ mợ chủ Lan Ninh đã dặn dò
cô ta, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được rời đi.”
Mục Uyển giật giật khóe miệng. Trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng: “Nếu để cô ta ở lại nước A có phạm tội không?”
Hình Thiên ngừng lại, gật đầu, cũng nở nụ cười: “Anh đã có sắp xếp rồi, nhưng cũng không thể làm quá đáng quá, không phải, chúng ta chỉ có kẻ địch là mợ chủ Lan Ninh này.”
Mục Uyển nhìn Hình Thiên trên màn hình, không biết vì sao lại có cảm giác bi thương chậm rãi rót vào trong trái tim, biến thành máu lạnh.
Anh ta từ sớm đã có thể đuổi Phó Hâm Ưu đi, chỉ là lo mợ chủ Lan Ninh sẽ trở nên đối địch, nên mới không làm như vậy.
“Thiên.” Mục Uyển kêu lên.
“Hả?” Hình Thiên đáp lại như trước đây.
Mục Uyển nở nụ cười dịu dàng: “Nếu như Phó Hâm Ưu đàm phán thành công cùng anh, bọn anh sẽ cho mợ chủ Lan Ninh một chút mặt mũi, bà ấy chắc là sẽ cảm kích anh, nếu không anh liền đem công lao này tặng cho bà ta đi, mợ chủ Lan Ninh không ngốc, cho dù anh thiết kế kế hoạch thiên y vô phùng như thế nào, ở trong lúc mấu chốt này, bà ta cũng có thể đoán được là anh muốn cố ý đuổi Phó Hâm Ưu đi, vẫn là đắc tội bà ta.
“Nói mò gì vậy, là em, nhất định là em, em đang suy nghĩ gì vậy?” Hình Thiên nhíu lông mày hỏi.
Là cô, nhất định là cô sao?
Đáng tiếc, trên thế giới này, không có cái gì là của cô.
Lại một lần nữa cô lại gặp trắc trở trong tuyệt vọng, để cho trái tim mình trở nên càng ngày càng lạnh như băng.
Sở Giản nói nếu như Hình Thiên yêu cô, thì đã không ly hôn.
Cô biết là Hình Thiên không yêu cô, cho nên nghe Sở Giản nói như vậ cũng không cảm thấy đau khổ, chỉ là vẫn cảm thấy bi thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK