Chương 174: Đứa Trẻ Mấy Tuổi Rồi?
CHƯƠNG 174: ĐỨA TRẺ MẤY TUỔI RỒI?
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi, dùng khăn tắm lau mái tóc ướt sũng của mình.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy, lấy khăn tắm trong tay cô, lau tóc cho cô, giọng trầm trầm, “Bảo cô gửi tin nhắn cho tôi, cô coi lời tôi nói là gió thổi bên tai sao?”
Bạch Nguyệt nghe ra anh không vui.
Cô không hề nghĩ sẽ gửi tin nhắn cho anh, tối nay cô muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng, anh đã tìm tới rồi.
Cô lại nói không muốn gửi tin nhắn cho anh, có phải sẽ chết nhanh hơn không?
“Tôi chuẩn bị tắm xong sẽ gửi cho anh, mùi trên người không dễ ngửi.” Bạch Nguyệt tìm một lí do, mắt liếc về phía nhà tắm: “Anh có muốn tắm qua không?”
Cố Lăng Kiệt vứt khăn tắm lên ghế, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Bạch Nguyệt mím môi không nói, nói nhiều sai nhiều.
“Tạm thời tin tưởng cô.” Cố Lăng Kiệt đi về phía nhà tắm của cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh đi vào trong nhà tắm.
Cô bảo anh đi tắm, chỉ là khách sáo một chút mà thôi.
Cô không ngờ Cố Lăng Kiệt thật sự tắm ở chỗ cô.
Không phải tối nay anh sẽ ngủ ở chỗ cô chứ?
Nếu bị Lãnh Thu Tôn nhìn thấy, những lời đường hoàng cô nói hôm qua chính là tự vả mặt mình rồi.
Cô đi tới trước nhà tắm, dò hỏi anh: “Anh cũng ở khách sạn này sao? Hành lí của anh ở đây sao?”
Cố Lăng Kiệt mở cửa nhà tắm.
Bạch Nguyệt giật mình, nhìn vào ánh mắt thâm trầm của anh: “Sao… sao vậy?”
“Tối nay tôi ở chỗ cô, hành lí của tôi ở trên xe, lát nữa lính của tôi sẽ mang qua đây, cô còn muốn hỏi gì nữa không?” Cố Lăng Kiệt phóng khoáng nói.
“Cái kia, anh không cảm thấy anh ở chỗ tôi không phù hợp sao? Nếu bị người khác phát hiện thì không hay lắm, dù sao anh có vị hôn thê rồi.” Bạch Nguyệt thử thuyết phục anh.
Cố Lăng Kiệt nhìn xuống cô, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng cô: “Tôi và Tô Tiểu Linh đính hôn đã ba năm rồi, cô cảm thấy tôi sẽ lấy cô ta sao?”
Tim Bạch Nguyệt bỗng loạn nhịp, nhìn về phiá Cố Lăng Kiệt .
Anh không để cô nhìn rõ, đã đóng cửa nhà tắm lại.
Bạch Nguyệt đứng yên ở cửa, rũ mắt xuống, trong lòng có cảm giác chua chát, chảy dọc theo mạch máu.
Cánh cửa kí ức mở ra.
Đã từng, cô cũng cho rằng Cố Lăng Kiệt rất yêu cô, cho dù biết 6 năm trước, anh cường bạo cô, để lại tổn thương cho cô, cô cũng lựa chọn tha thứ.
Cho đến sau khi anh mất trí nhớ, nói một câu: Hân Ly, anh rất nhớ em.
Tất cả kiên trì, vững tin, nỗ lực và cả tình yêu tự cho là đúng của cô đều sụp đổ.
Người Cố Lăng Kiệt yêu nhất không phải là cô, mà là Chu Hân Ly.
Lọai đau khổ tột cùng ấy, sâu hơn nhiều so với nỗi đau mà Tô Khánh Nam gây ra, đến nỗi, cô không có can đảm sống tiếp.
Cố Lăng Kiệt là một người thâm sâu không lường được, cho dù cô nghiên cứu ba năm tâm lí học, vẫn không thể tiến vào nội tâm anh như cũ.
Cái cảm giác sống thì cô đơn, chết vẫn cô độc ấy, cô mong nó không bao giờ quay lại nữa.
Cô từng yêu anh, cho dù anh không yêu cô, cô cũng hy vọng con đường sau này của anh có thể tốt đẹp.
Bạch Nguyệt kéo va li ra khỏi phòng, hỏi lễ tân lấy một phòng mới, đặc biệt, còn khóa cửa.
Cố Lăng Kiệt ra khỏi nhà tắm, thấy Bạch Nguyệt không ở trong phòng, gọi điện thoại cho cô.
“Ở đâu?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
“Ở đối diện phòng anh bây giờ, tôi đã ngủ rồi, ngủ ngon, thủ trưởng.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói, tắt điện thoại.
Cô lấy thuốc từ trong túi ra, uống một viên, nằm xuống ngủ.
Một giấc này, cô ngủ rất lâu.
Bạch Nguyệt tỉnh lại, nhìn điện thoại, đã 9 rưỡi rồi, có vài cuộc gọi nhỡ.
Có của Lãnh Thu Tôn, của Cố Lăng Kiệt, của cả một số lạ nữa.
Cô vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt, sau đó cầm điện thoại, đi tới trước cửa sổ, mở rèm cửa, nhìn ra bên ngoài.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh mặt trời tươi đẹp, chiếu lên người cô, ấm áp.
Cô gọi lại cho số điện thoại lại, “Alo, ai vậy, tìm tôi có chuyện sao?”
“Cô là Bạch Nguyệt?” Tiếng một người phụ nữ, mang theo sự kinh ngạc không thể tin được, cảm giác không hề thân thiện.
“Cô là ai?” Bạch Nguyệt nhất thời không nghĩ ra đây là ai.
“Hùng Đại Ninh.” Hùng Đại Ninh nói.
Bạch Nguyệt biết là ai rồi, mẹ của Tô Khánh Nam.
“Bà Hùng tìm tôi có chuyện sao?” Bạch Nguyệt trấn tĩnh hỏi.
“Cô mới là bà Hùng.” Hùng Đại Ninh không khách khí nói.
Bạch Nguyệt cười: “Lẽ nào là cô Hùng?”
“Làm ơn gọi tôi là phu nhân.” Hùng Đại Ninh kì quái ra lệnh.
Bạch Nguyệt gật đầu, không sao cả: “Bà tìm tôi có việc gì?”
“Tôi gọi điện thoại cho phòng nghiên cứu tâm lý, nghe nói cô bây giờ phụ trách vụ án của em trai tôi, vụ án của An Kì cũng là do cô phá, cô không phải là bác sĩ phụ sản sao? Làm sao lắc mình một cái, liền trở thành tiến sĩ tâm lí học rồi?” Hùng Đại Ninh tò mò hỏi.
“Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nghề nghiệp, hoàn cảnh, quan hệ con người, điều này không ảnh hưởng đến tôi phá án. Vụ án của em trai bà có một đoàn người đang phụ trách, có lẽ rất nhanh sẽ tìm ra chân tướng sự việc, không cần lo lắng. Nếu như không có chuyện gì, tôi bây giờ phải ra ngoài làm việc rồi.” Bạch Nguyệt công chính nói.
“Cô gặp qua Khánh Nam hay chưa?” Hùng Đại Ninh dò hỏi.
“Tôi và anh ta, quan hệ bây giờ, không gặp vẫn tốt hơn, phu nhân cảm thấy sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Hy vọng cô tự biết lấy mình, tôi không thích cô.” Hùng Đại Ninh nói dứt khoát.
“Như nhau, như nhau cả.”
Hùng Đại Ninh: “…”
Bạch Nguyệt tắt điện thoại, mới sáng sớm, đã nghe cuộc điện thoại như vậy, đúng là khiến người khác khó chịu mà.
Cô cất điện thoại đi, bỏ vào trong túi, đi tơi quầy lễ tân: “Xin hỏi bây giờ còn có bữa sáng không?”
“Còn ạ, nhà ăn ở tầng 2, đến 10 giờ.” Lễ tân mỉm cười nói.
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt đi tới nhà ăn tầng hai, vừa nhìn, đã thấy ngay Cố Lăng Kiệt.
Anh cũng nhìn thấy cô, lạnh lùng, lãnh khốc, không dời đi ánh mắt, nhìn chằm chằm cô, có cảm giác hưng sư vấn tội.
Bạch Nguyệt dời ánh mắt, lấy đĩa, múc một chút cơm rang trứng, một cái xúc xích và một ít salad.
Cô thấy Cố Lăng Kiệt vẫn đang nhìn mình, nếu không ngồi bên chỗ anh, có lẽ anh sẽ nổi bão.
Cô vờ như không có chuyện gì đi qua chỗ anh, mở lời: “Chào sếp.”
Cố Lăng Kiệt hất cằm về phía đối diện: “Ngồi xuống.”
Bạch Nguyệt đặt đĩa xuống: “Tôi đi lấy một ít sữa bò và hoa quả.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt ừ một tiếng, coi như cho phép.
Bạch Nguyệt lấy một ít dưa hấu và cà chua bi, rót một cốc sữa bò mang tới, vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Cố Lăng Kiệt hỏi: “Vì sao không nghe điện thoại?”
“Cái đó, tôi ngủ mất rồi, không nghe thấy.” Bạch Nguyệt giải thích, cúi đầu ăn cơm rang trứng.
Cố Lăng Kiệt cũng không nói gì nữa, dường như ăn xong rồi, nhưng lại không đi.
Cô thấp thỏm ngồi ăn.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
“Ê, hai người đến sớm vậy.” Tiếng Lãnh Thu Tôn vang lên.
Bạch Nguyệt còn cho rằng bản thân dậy đã khá muộn rồi, không ngờ Lãnh Thu Tôn còn dậy muộn hơn cô.
Lãnh Thu Tôn không khách khí ngồi bên cạnh Cố Lăng Kiệt, nhìn Bạch Nguyệt hỏi: “Tại sao hôm qua tôi gọi điện cho cô lại không bắt máy?”
“Tôi ngủ rồi, không nghe thấy.” Bạch Nguyệt nhanh chóng giải thích.
“Hôm qua cô nói với tôi đã từng sinh con, giờ đứa trẻ mấy tuổi rồi?” Lãnh Thu Tôn hỏi tiếp.
Bạch Nguyệt: “…”