Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 282: Anh Sải Cánh Bay Cao Là Được, Từ Giờ Xa Cách Nghìn Trùng​




Bạch Nguyệt tắt máy, rơi vào trầm tư.
“Sao vậy?” Tô Khánh Nam hỏi, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nghe thấy một tin tức khiến người khác kinh sợ, vậy nên em có chút cảm thán.”
“Em ấy, nghĩ quá nhiều, chuyện gì cũng đặt trong lòng như vậy sẽ dễ bị rối. Tiểu Nguyệt, em nên có nhiều bạn bè hơn một chút.” Tô Khánh Nam góp ý.
“Tình bạn cũng chông chênh như nước, những người bị block trên zalo đều là những người nói chuyện rất hợp, được coi là bạn bè trước kia. Những người ít khi nói chuyện cùng, ngược lại cứ an an ổn ổn lưu ở đó. Có lúc, bạn bè còn đáng sợ hơn kẻ thù, tôi thà ít bạn mà chất lượng.” Bạch Nguyệt phản bác.
Tô Khánh Nam gật đầu: “Nói cũng đúng, em có tôi là đủ rồi.”
“Ha.” Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sao anh lại cảm thấy điệu cười này của cô khiến anh rất không thoải mái.
“Đến nơi rồi.” Tô Khánh Nam nhắc nhở, dừng ở trước cổng.
Bạch Nguyệt nhận ra hai chiếc xe Hummer ở hai bên, hình như là của Cố Lăng Kiệt. Cô nhíu mày, Tô Khánh Nam một ngày không làm mấy chuyện này, thì sẽ thấy không thoải mái, phải không hả?
Cố Lăng Kiệt đi ra, bên cạnh anh là trung tá Tống.
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng: “Thật trùng hợp, không ngờ đi ăn sáng cũng có thể gặp được nhau, từ lúc nào mà thành phố A nhỏ đến mức này cơ chứ?”
Ánh mắt lạnh băng của Cố Lăng Kiệt nhìn gương mặt tà mị của Tô Khánh Nam: “Có thể gặp hay không, phải xem ý của tổng giám đốc Tô rồi, lúc nào nơi nào cũng có thể gặp được.”
“Nếu nói có lòng, sao tôi so được với Thủ trưởng Cố anh chứ? Tôi rất buồn bực đó, lúc người của anh thấy tôi và Bạch Nguyệt phát sinh quan hệ rồi về báo cáo lại với anh, trong lòng anh có thể thoải mái sao?” Tô Khánh Nam châm chọc.
“Tôi có thoải mái hay không là chuyện của tôi. Do anh làm nhiều chuyện trái với lương tâm nên mới sợ bị người ta nhìn chằm chằm sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Nếu tôi làm nhiều chuyện trái với lương tâm rồi, sẽ không bình an vô sự đến bây giờ. Ngược lại thủ trưởng Cố, anh cần thận trọng làm việc đó. Lần trước là anh may mắn thoát được một kiếp, nhưng nữ thần may mắn sẽ không mãi đứng ở phía anh, chính xác mà nói…” Tô Khánh Nam ngừng một chút ôm lấy eo Bạch Nguyệt, kéo cô tới sát thân mình: “Nữ thần giờ, đã đứng bên cạnh tôi rồi.”
Cố Lăng Kiệt mím môi, nhìn Tô Khánh Nam: “Vậy anh nên trân trọng nữ thần của anh đi, tôi cũng muốn trân trọng nữ thần của mình. Tôi sắp kết hôn rồi, chờ viết xong thiệp mời, sẽ gửi cho hai người.”
Bạch Nguyệt giật mình, ánh mắt luôn bình tĩnh bỗng gợn sóng, nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt.
Tô Khánh Nam cũng kinh ngạc, buột miệng nói: “Anh muốn kết hôn? Cùng ai?”
“Kết hôn cùng ai tôi không cần báo cáo với anh, tự lo lấy mình đi.” Cố Lăng Kiệt cao ngạo nói, lướt qua bọn họ.
Trung tá Tống nhanh chóng mở cửa sau xe ra.
Cố Lăng Kiệt mặt không biểu cảm ngồi lên xe, đến nhìn Bạch Nguyệt một cái cũng không nhìn.
Sống lưng Bạch Nguyệt cứng ngắc, đầu óc ong ong, cô cũng không quay đầu lại.
Xe Cố Lăng Kiệt lại lướt qua họ lần nữa, tiếng động cơ gầm rú rời đi.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm xe của Cố Lăng Kiệt rời đi.
Cô luôn hy vọng Cố Lăng Kiệt có thể quên đi mình, tìm một người phụ nữ phù hợp để kết hôn sinh con, từ đó sống cuộc sống hạnh phúc êm đềm.
Cuối cùng anh cũng kết hôn rồi, sẽ không dây dưa với cô nữa. Nhưng trái tim cô, lại thấy đau đớn.
Đau như có ba ngọn núi lớn đè lên, nặng đến không thở nổi. Vậy mà cô còn phải vờ như không hề đau đớn, bàn tay lại càng trở nên lạnh hơn.
“Khó trách, đột nhiên thả tôi ra, thì ra anh ta đã có niềm vui mới rồi.” Tô Khánh Nam suy đoán, nhìn về phía Bạch Nguyệt.
“Chúng ta đi vào ăn sáng thôi, đói quá.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Tôi đã đặt phòng 203.” Tô Khánh Nam nói.
Bọn họ vào tới phòng ăn, Bạch Nguyệt cúi đầu tùy ý lật thực đơn. Thực ra cô một chữ cũng không để ý, trong đầu cô còn đang nhớ lại câu nói kia của Cố Lăng Kiệt: Tôi sắp kết hôn rồi.
Trên đời này, có rất nhiều người yêu nhau mà không đến được với nhau, sau hôn nhân, bẵng đi một thời gian, còn có bao người yêu nhau mà vẫn còn tình cảm?
Cô từng thấy nhiều nỗi đau trong tình yêu. Con người ta sống quá mệt mỏi, quá cô đơn. Có lẽ là sau khi bố mẹ chết đi, sau khi con cái lập gia đình, mới phát hiện, bản thân mới là người cô đơn nhất.
Ngược lại cô rất hâm mộ chim cánh cụt.
Chúng là động vật sống theo bầy đàn, cả đời cả kiếp chỉ có duy nhất một bạn đời, cho dù bạn đời chết đi, cũng không kết đôi nữa.
“Tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt.”
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng Tô Khánh Nam gọi mình, ngẩng đầu, nhìn Tô Khánh Nam.
Anh ta híp mắt, lạnh lùng nhìn cô: “Em đang buồn sao? Gọi em bao nhiêu tiếng cũng không nghe thấy.”
Bạch Nguyệt mờ mịt, viền mắt ửng đỏ, hơi thở lại bình tĩnh nhẹ nhàng, không tự ti cũng chả kiêu ngạo, cũng không tỏ ra bất ổn: “Nếu giờ tôi nói với anh, tôi không buồn, anh có tin không? Thực ra, đúng là tôi đang buồn.”
Sắc mặt Tô Khánh Nam xanh đi vài phần: “Em buồn vì Cố Lăng Kiệt sắp kết hôn?”
“Giờ tôi buồn cho bản thân mình. Lúc yêu anh lại tùy ý để anh tổn thương tôi, yêu Cố Lăng Kiệt, anh ấy lại quên tôi, đến giờ…” Bạch Nguyệt ngừng một chút, rũ mắt, nước mắt rơi xuống: “Có lẽ, tôi vốn không nên sống tiếp.”
“Giờ em đang nói linh tinh gì thế?” Tô Khánh Nam kích động, nắm lấy cổ tay Bạch Nguyệt mắt đỏ lên, cảnh cáo nói: “Nghe rõ đây, tôi không cho phép, nếu em dám làm gì, tôi thề, tôi sẽ hủy hoại tất cả những gì mà em quan tâm, bao gồm cả mẹ em, Cố Lăng Kiệt, và cả Lưu San.”
Bạch Nguyệt nhìn cổ tay mình, rõ ràng anh ta rất dùng sức, nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn: “Anh cảm thấy, giờ tôi còn để ý đến họ không?”
“Em còn quan tâm.” Tô Khánh Nam chắc chắn nói.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, nuốt nước mắt mặn chát.
Đúng vậy, cô vẫn quan tâm.
Giờ cô vẫn còn sống, đó đã là một phần trách nhiệm.
Lúc con người sống khó khăn, ủy khuất, sẽ bị kích động dẫn đến bản thân tự mình sa ngã, tùy tiện.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ, cô còn rất nhiều việc cần làm.
Còn sống, có thể dễ dàng chết đi.
Chết rồi, không thể sống lại được nữa.
“Tôi muốn vào nhà vệ sinh.” Bạch Nguyệt dịu giọng nói, nhẹ nhàng mềm mỏng, nghe giống như mang theo chút cầu xin.
Tô Khánh Nam quay mặt đi, gật đầu.
Bạch Nguyệt đứng dậy, đi nhanh về phía nhà vệ sinh, ngồi vào buồng vệ sinh ở góc cuối, đau khổ khóc lên.
Cuối cùng cô cũng dùng vẻ lạnh lùng, tùy ý, tuyệt tình của mình, ép buộc người đàn ông yêu cô nhất, cũng là người đàn ông cô yêu nhất rời đi.
Từ nay về sau, anh đi đường dương quang sáng lạn của anh, cô đi cầu độc mộc giản dị của mình, sẽ không còn dây dưa gì nữa.
Cô vui cho anh, cũng đau lòng cho bản thân mình. Vậy nên thoải mái mà khóc lớn một lần, Bạch Nguyệt giờ đây có thể sống như một cái máy rồi.
Trên thực tế, Bạch Nguyệt sớm đã chết ở nhà Trình Cẩm Vinh ở thành phố Kim Nguyên, ngày đó khi cô ép Cố Lăng Kiệt rời đi...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK