Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 999: Chẳng Qua Là Muốn Gả Cho Anh​




CHƯƠNG 999: CHẲNG QUA LÀ MUỐN GẢ CHO ANH
Mục Uyển nhìn là Hạng Kim Thu, sau khi cô ta và Lục Bác Lâm làm hòa, đã rất lâu rồi cô ta chưa xuất hiện.
Lần này xuất hiện, khiến Mục Uyển bất ngờ.
"Có chuyện gì sao?" Mục Uyển Thanh lạnh lùng hỏi.
"Hạng Vũ Thái tìm tôi, bảo tôi giới thiệu đối tượng giúp cô, tối nay tôi sẽ tổ chức tiệc rượu ở chỗ mình, cô hãy đến tham dự đi, nhưng đừng có quyến rũ Lục Bác Lâm, nếu không, cẩn thận tôi cho cô đẹp mặt." Hạng Kim Thu cảnh cáo nói.
Về chuyện đối tượng, Mục Uyển đã nghĩ thông suốt, cô phải tìm đối tượng là người nhà họ Hoa thì mới có thể có năng lực đối phó với Hạng Thịnh Duật.
Người nhà họ Hoa và nhà họ Hạng vốn bất hòa, cộng với thân phận khó xử của cô, cô cũng chỉ có thể thử tạo dựng quan hệ trước.
"Cảm ơn ý tốt của dì nhỏ nhưng tôi không cần." Mục Uyển từ chối.
Hạng Kim Thu nhướng mày, nghi ngờ nhìn Mục Uyển: "Không phải cô vẫn ôm hi vọng với Lục Bác Lâm đấy chứ."
Mục Uyển mỉm cười: "Dì suy nghĩ nhiều rồi, tôi thích người khác rồi."
"Người khác, là ai?" Hạng Kim Thu cảnh giác nói.
Ánh mắt Mục Uyển giảo hoạt, bình tĩnh nói: "Bây giờ anh ta đang ngủ ở phòng của tôi, là ai, dì có thể đi nhìn xem."
Hạng Kim Thu mím chặt môi, lập tức đi lên tầng.
"Phu nhân." Hắc Muội lo lắng nhìn phía sau Hạng Kim Thu, căng thẳng hạ thấp giọng hỏi: "Nếu cô ta nhìn thấy Hạng Thịnh Duật, thì chẳng phải cô ta đã nắm được nhược điểm của chị sao?"
"Dạy dỗ cô ta một chút, không phải nhược điểm của chị mà là nhược điểm của Hạng Thịnh Duật, Hạng Kim Thu là một người rất biết gây chuyện, sau này sẽ gây phiền phức cho Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, chết có gì đáng sợ.
Nhưng lúc này sự bình tĩnh của cô khiến Hắc Muội cảm thấy khá an tâm, cô ấy nói không sao, chắc là không sao.
Hạng Kim Thu đẩy cửa ra, Hạng Thịnh Duật cảnh giác, bị đánh thức, từ trên giường ngồi dậy, nhìn Hạng Kim Thu.
Hạng Kim Thu trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Sao anh lại ở chỗ này? Anh và Mục Uyển... Mục Uyển, đã phát sinh quan hệ ư, hai người là anh em họ đấy."
Hạng Thịnh Duật xuống giường, vẻ mặt không đổi đi đến toilet, đánh răng rửa mặt.
Hạng Kim Thu vẫn ngơ ngác đứng đấy, không thể tin được, sau đó, ánh mắt tỏ vẻ ghen tỵ và căm hận.
Mục Uyển quyến rũ được Hạng Thịnh Duật, thảo nào mới không hề sợ hãi như vậy.
Hai thế lực lớn nhà họ Hạng là Hạng Thịnh Duật và Hạng Vũ Thái, hình như đều đã thành người của Mục Uyển.
Nghĩ tới điểm này, Hạng Kim Thu cảm thấy giận dữ.
Hạng Thịnh Duật từ toilet đi ra, anh còn chưa ngủ đủ, tính tình trở nên vô cùng khó chịu, ánh mắt sắc như dao nhìn Hạng Kim Thu chằm chằm.
Khi ông cụ Hạng còn sống, Hạng Kim Thu còn có người làm chỗ dựa.
Giờ ông cụ Hạng không còn nữa, Hạng Kim Thu cảm thấy rất sợ đứa cháu này.
"Thịnh Duật, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Sắc mặt Hạng Kim Thu tái nhợt, căng thẳng hỏi.
"Nói cho tôi, dì đã nhìn thấy cái gì?" Hạng Thịnh Duật lạnh giọng hỏi.
Hạng Kim Thu chỉ vào Hạng Thịnh Duật, không hiểu ý Hạng Thịnh Duật, đảo mắt: "Hạng Vũ Thái nhờ tôi giới thiệu đối tượng cho Mục Uyển, vì vậy tôi mới tới đây."
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật càng trở nên lạnh lẽo, đi về phía Hạng Kim Thu, ngạo nghễ nhìn cô ta: "Dì có thể nhìn cái nên nhìn, nếu nhìn thấy cái không nên nhìn, thì mắt cũng không cần thiết phải giữ lại, dì có thể nói cái nên nói, nhưng nếu nói cái không nên nói, thì miệng cũng không cần giữ lại, dì có thể làm cái nên làm, nhưng nếu làm cái không nên làm, thì tay chân cũng không cần giữ lại, nếu trong lòng dì có suy nghĩ ác độc, thì đến trái tim cũng không cần giữ lại, dì hiểu chứ?"
"Tôi, tôi..." Hạng Kim Thu nhớ ra chuyện năm nay Hạng Thịnh Duật muốn cưới Phó Hâm Ư, bừng tỉnh, nói: "Tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nhưng đều là do con nhóc Mục Uyển đó, cô ta cứ bảo tôi lên xem nên tôi mới lên."
Hạng Thịnh Duật bật cười một tiếng, nhìn Hạng Kim Thu chăm chú, gằn giọng: "Hãy đi chỗ dì nên đi, nếu có người thứ ba biết, thì dì sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau đâu, hiểu chưa?"
Sắc mặt Hạng Kim Thu càng trắng bệch, khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Hạng Thịnh Duật nghiến răng đi xuống tầng, đi tới phòng bếp.
Khi anh ta đi vào, bầu không khí trong phòng bếp bỗng thay đổi, bầu không khí như đông lại, đè ép khiến lòng người buồn bực.
Hắc Muội lo lắng nhìn Mục Uyển đang xào bắp cải.
Dường như cô không hề biết Hạng Thịnh Duật đi vào, vẫn rất bình tĩnh nấu ăn.
"Ra ngoài." Hạng Thịnh Duật nhìn bóng lưng Mục Uyển ra lệnh.
Hắc Muội sợ Hạng Thịnh Duật bắt nạt Mục Uyển, nên không dám đi ra ngoài cứ đứng đó không động đậy.
Hạng Thịnh Duật nhìn Hắc Muội, ánh mắt như muốn giết người, anh ta đang định ra tay thì đã nghe thấy Mục Uyển nói: "Hắc Muội, em ra ngoài mua giúp chị hai chai rượu vang."
"Phu nhân." Hắc Muội lo lắng.
"Mua thêm ít hoa quả nữa, đi đi." Mục Uyển nói thêm, vặn nhỏ bếp ga, xoay người, đối mặt với Hạng Thịnh Duật.
Hắc Muội thấy Mục Uyển bình thản, không hề tỏ ra yếu thế, mới cúi đầu, rời đi.
Hạng Thịnh Duật đá cửa, chất vấn: "Là em để Hạng Kim Thu lên tầng?"
"Đúng thế." Mục Uyển không phủ nhận.
"Em thật to gan." Hạng Thịnh Duật bóp cổ Mục Uyển.
Cổ của cô rất nhỏ, chỉ cần anh ta dùng sức, thì cô sẽ lập tức mất mạng.
Nhưng mà Mục Uyển không hề sợ hãi.
Hạng Thịnh Duật muốn giết chết cô, cùng lắm chỉ tốn một giây, nhưng nếu sau một giây mà vẫn không giết chết cô, thì là không thật muốn giết cô.
Cô mỉm cười, nhìn thẳng Hạng Thịnh Duật: "Anh bảo cô ta giới thiệu đối tượng cho tôi?" Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Đó không phải là chuyện em muốn sao? Nếu như em không muốn, cứ nói thẳng với Hạng Vũ Thái một tiếng là được rồi, không cần dùng cách này ngăn cản Hạng Kim Thu."
"Nên mục đích của tôi căn bản cũng không phải vì ngăn cản cô ta giới thiệu đối tượng cho tôi, mà là vì..." Mục Uyển dừng lại, ánh mắt sâu hun hút như có một cái lỗ đen giấu đi tất cả cảm xúc của cô, hờ hững nói tiếp: "Gả cho anh trước Phó Hâm Ưu."
Hạng Thịnh Duật quan sát cô, lực đạo trên tay không tự chủ mà thả lỏng rất nhiều, căn bản bàn tay không còn chạm vào da thịt của cô nữa, ánh mắt anh ta hết sức phức tạp.
Mục Uyển nhìn nhận ra anh ta đang suy nghĩ gì, người ta nói con mắt là cửa sổ của tâm hồn, nhưng cô căn bản không thể chạm tới tâm hồn Hạng Thịnh Duật thông qua cửa sổ đó.
Cô không biết một giây sau anh ta sẽ nói cái gì, càng không rõ một giây sau anh ta sẽ làm cái gì.
Ngay khi cô vẫn còn đang suy đoán thì anh ta cúi đầu, hôn lên môi cô.
Không giống với tính cách tàn nhẫn, lạnh lùng của anh ta, khoang miệng của anh ta rất nóng, nóng đến mức có thể làm người khác bị bỏng.
Nhưng vẫn cuồng dã, bá đạo, mạnh mẽ, không cho cô cơ hội từ chối.
Mục Uyển không tránh được, nhướng mày, ba phút sau, anh ta mới buông cô ra, nóng rực nhìn cô, dường như anh ta đã bỏ qua việc vừa bị Mục Uyển thiết kế, bởi vì sát khí trong mắt anh ta đã biến mất, chỉ còn lại sự sâu sa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK