Chương 298: Hiện Tượng Nguy Hiểm Không Ngừng Xảy Ra
CHƯƠNG 298: HIỆN TƯỢNG NGUY HIỂM KHÔNG NGỪNG XẢY RA
Có anh ở đây thì không có gì phải sợ cả.
“Anh buộc em lại rồi, còn anh thì sao?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Anh không sao đâu. Nếu như tấm ván gỗ bị lật, anh có thể kịp thời điều chỉnh lại.” Cố Lăng Kiệt chu đáo nói.
“Nếu như sóng gió quá lớn, tốc độ bơi của anh không bằng tốc độ của sóng biển thì phải làm sao?” Bạch Nguyệt không yên tâm. Cố Lăng Kiệt không có ván gỗ, cho dù anh có thể nín thở lâu cũng sẽ chết mất.
“Anh sẽ buộc một sợi dây thừng thật dài ở trên tay mình, như vậy sẽ không rơi vào trong biển được.” Cố Lăng Kiệt nhìn ra được lo lắng của Bạch Nguyệt nên trấn an nói.
“Anh buộc chặt được không?”
Cố Lăng Kiệt mỉm cười: “Nút thắt dùng trong quân đội thì sóng gió càng mạnh lại càng chắc.”
“Còn dây thừng liệu có chắc không?”
“Những thứ này đều là đồ chuyên dụng nên rất chắc. Em yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.” Cố Lăng Kiệt nói rất chắc chắn.
“Vậy anh nắm tay em đi. Bất kể sóng to gió lớn thế nào, chúng ta cũng sẽ ở cùng một chỗ.”
Cố Lăng Kiệt thích câu nói này của cô, bất kể sóng to gió lớn thế nào thì chúng ta cũng ở cùng một chỗ.
Mưa lớn tới chậm hơn cô dự đoán, trước khi mưa lớn tới là gió biển thổi đến, nó còn mạnh hơn cô tưởng.
Cô nắm chặt tay của Cố Lăng Kiệt, tay còn lại của anh thì giữ chặt lấy cái nồi.
“Anh đừng để ý tới cái nồi. Anh như vậy sẽ rất nguy hiểm đấy.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Nước của chúng ta không đủ. Một nồi nước như thế có thể đủ cho chúng ta uống chừng mấy ngày và em cũng không cần uống thứ kia nữa, đúng không?” Cố Lăng Kiệt kiên trì.
“Em chẳng quan tâm gì khác ngoài an nguy của anh cả.” Bạch Nguyệt nói rõ.
“Bởi vì lời này của em, anh càng phải bảo đảm an toàn cho chúng ta. Trong lòng anh biết phải làm sao nên em yên tâm đi.” Cố Lăng Kiệt cam kết.
Bọn họ ở trong trận gió lớn hơn nửa giờ thì mưa to mới trút xuống.
“Tiểu Nguyệt, em áp sát vào tấm ván gỗ, đừng cử động.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở lần nữa.
Bạch Nguyệt áp sát ở trên tấm ván gỗ, một tay giữ lấy tấm ván gỗ và nhắm mắt lại, tay kia lại nắm chặt Cố Lăng Kiệt.
Nước mưa không ngừng rơi vào trên người. Trận mưa rất lớn, chỉ trong giây lát đã làm tóc của cô ướt sũng.
Tay Cố Lăng Kiệt thả cô ra.
Bạch Nguyệt giật mình và thấy Cố Lăng Kiệt ở trong tư thế ngồi xổm đang hứng nước mưa vào trong nồi.
Bạch Nguyệt lo lắng anh bị sóng đánh bay nên nắm chặt cánh tay anh.
Cố Lăng Kiệt nhanh chóng hứng đầy chai nước khoáng và để vào trong túi lưới.
Một trận gió rất lớn thổi qua.
Anh đổ nước trong nồi ra và đội lên trên đầu của Bạch Nguyệt rồi nằm xuống.
Tấm ván gỗ bị sóng biển nâng lên cao rồi đột nhiên lao xuống, nước biển bắn vào người đau rát.
Cô tạm thời còn có quần áo che đỡ, nhưng Cố Lăng Kiệt đã cởi áo cho cô nên hẳn càng đau hơn cô.
Vào giờ phút này, những lời quan tâm đều nghẹn lại ở trong cổ họng.
Cô không thể bảo vệ anh, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng không tăng thêm gánh nặng cho anh.
Tấm ván gỗ đã trải qua mấy lần bị nâng lên cao rồi lại lao xuống.
Cô rất lo lắng tấm ván gỗ sẽ vỡ ra. Thật may là không sao.
Cô đã ngất đi nhiều lần nhưng chỉ mấy giây sau đã giãy giụa tỉnh lại.
Trận mưa lớn này kéo dài hơn ba giờ. Khi sóng gió bớt đi, Cố Lăng Kiệt lại dùng nồi hứng thêm một ít nước mưa.
“Mấy giờ rồi?” Bạch Nguyệt hỏi. Cô cảm giác mình đã cạn kiệt sức lực.
Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay: “Một giờ 45 phút. Trận mưa này đã qua rồi. Trong thời gian ngắn thì sóng gió sẽ không quay lại nữa đâu. Em ngủ trước đi, đã có anh canh chừng rồi.”
Thật ra Bạch Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói nhưng đã không chịu nổi mà ngất đi.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được tiếng chim hải âu lảnh lót nên mở mắt ra.
Cố Lăng Kiệt ngồi ở trên tấm ván gỗ nhìn những con chim hải âu bay lượn, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Bạch Nguyệt ngồi dậy và hỏi: “Nếu có hải âu, có phải chứng minh gần đây có hòn đảo, bãi cát, đá ngầm hoặc cảng gì đó không?”
“Khả năng có cảng là tương đối nhỏ, nhưng hẳn có hòn đảo hoặc đá ngầm.” Cố Lăng Kiệt cũng phân tích và nhìn xung quanh.
“Cám ơn trời đất. Có một hòn đảo là tốt rồi.” Bạch Nguyệt lẩm bẩm.
Trải qua một trận mưa to hơn ba giờ đã khiến cho cô cảm thấy không chịu nổi. Nếu như có cuồng phong bão tố tới, vậy bọn họ chắc chắn sẽ không chống đỡ được với những sóng gió và mưa đó đâu.
Cố Lăng Kiệt phân tích hướng chim hải âu bay: “Chúng ta đi theo chiều gió thì nhất định sẽ bỏ qua hòn đảo.”
Anh lập tức vớt ô che nắng ra và để một góc bốn mươi lăm độ với đầu hướng gió.
Bạch Nguyệt không hiểu về những điều này nên chỉ giúp anh đỡ cán ô che nắng.
“Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Bạch Nguyệt lo lắng anh sẽ không còn sức để chống đỡ.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: “Nếu là bình thường, trong một giờ thì chúng ta có thể đến được hòn đảo. Trước khi đến hòn đảo sẽ rất nguy hiểm, ngoại trừ sóng biển, đôi khi còn có mạch nước ngầm, nếu không phải là bãi cát thì có thể sẽ là vách núi đá khiến chúng ta không thể đi lên, hơn nữa còn có thể mất mạng.”
Đây là lần đầu tiên cô trôi dạt ở trên biển nên chỉ có thể tin tưởng Cố Lăng Kiệt.
Tấm ván gỗ đi được hơn nửa giờ, Bạch Nguyệt thật sự thấy một hòn đảo phía xa nên kích động nói: “Cố Lăng Kiệt, anh xem có một đảo kia, thoạt nhìn còn không nhỏ đâu.”
“Em đã nghe nói qua về vương quốc biến mất chưa?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt không hiểu vào lúc này anh lại nói những lời như vậy là có ý gì?
“Trước đây có một quốc gia, đất nước này có sản vật phong phú, dược liệu cũng phong phú. Nhưng có một ngày, một đợt sóng biển cao hơn mấy trăm mét tràn tới khiến cả đảo bị nhấn chìm, trên đảo không còn ai sống sót. Trải qua một trăm năm sau, đảo này lại lộ ra khỏi mặt nước nhưng đã không còn một người dân đảo nào. Lại qua một trăm năm, đảo này lại bị nhấn chìm, cứ như vậy hết lần này tới lần khác.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Ý của anh là hòn đảo trước mặt chính là vương quốc biến mất mà anh đã nói sao?” Bạch Nguyệt chấn động.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Anh chính là muốn nói với em chuyện này. Chỗ hòn đảo đó có thể bị chìm hay không thì lên đảo mới có thể biết được.”
Khi tới gần đảo, Cố Lăng Kiệt lại điều chỉnh góc độ của chiếc ô che nắng.
“Tiểu Nguyệt, khoảng mười phút là chúng ta có thể lên đảo. Bãi cát của đảo không người có thể là bãi cát giả, sẽ bị lún xuống. Em đừng xuống khỏi tấm ván gỗ.” Cố Lăng Kiệt căn dặn.
“Vậy còn anh thì sao?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Cố Lăng Kiệt hất cằm về phía ô che nắng: “Anh cũng không xuống khỏi tấm ván gỗ. Chúng ta dùng cái này là được.”
“Em có thể làm được gì không?”
“Có chứ.” Cố Lăng Kiệt vớt mấy thứ treo ở dưới tấm ván gỗ lên và đặt ở trên tấm ván gỗ, buộc chúng lại cùng một chỗ: “Em để ý mấy thứ này.”
“Vâng.”
Tới gần bờ biển, cảm giác sóng cũng lớn hơn trên mặt biển khi yên tĩnh.
Khi đợt sóng cuối cùng đẩy tấm ván gỗ về phía bãi cát, Cố Lăng Kiệt mượn lực từ chiếc ô che nắng để đẩy tấm ván gỗ hoàn toàn lên trên bờ cát.
Bạch Nguyệt thấy xung quanh có rất nhiều con cua đang chạy.
“Con cua kia. Có thể bắt những con cua đó về ăn không?” Bạch Nguyệt cảm thấy kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi. Nhưng chúng ta tốt nhất nên mau chóng tìm một chỗ cao để dựng một căn nhà có thể ở đã.” Cố Lăng Kiệt nói với vẻ nghiêm trọng và còn thêm một câu: “Trên mặt đất có phân và nước tiểu của sói. Tin tốt là đảo này sẽ không chìm xuống. Tin xấu là chỗ này có sói thường lui tới.”
Tâm trạng của Bạch Nguyệt vừa thả lỏng lại trở nên căng thẳng.
Sói là loài động vật sống theo bầy đàn, một con tới thì cũng có mười con khác tới. Cho dù Cố Lăng Kiệt có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị xé nát.