Chương 854: Anh Muốn Giết Em Dễ Như Trở Bàn Tay Hà Tất Phải
CHƯƠNG 854: ANH MUỐN GIẾT EM DỄ NHƯ TRỞ BÀN TAY HÀ TẤT PHẢI
"Vâng." Lưu San cảnh giác nhìn Thẩm Diên Dũng, lắc đầu.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng trở nên sâu xa: "Em còn muốn bỏ chạy sao?"
Lưu San lại lắc đầu: "Trước đó chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Nếu tôi có thể khiến lòng em không dao động, sẽ để em gặp mặt bạn mình, lòng em có dao động không?" Thẩm Diên Dũng ý tứ sâu xa hỏi.
Lưu San gật đầu: "Một tay tôi đã bị mất, không có nhà để về, trở về sẽ liên lụy người khác, ngoài bên cạnh anh, anh cho rằng tôi còn có thể đi đâu? Hậu quả hết lần này đến lần khác, dù tôi đã từng vô cùng cứng rắn, bây giờ cũng chỉ kéo dài hơi tàn, nên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa."
"Ở bên cạnh tôi là kéo dài hơi tàn sao? Em còn muốn hành động thiếu suy nghĩ?" Âm thanh Thẩm Diên Dũng sắc bén.
"Tôi dùng từ sai rồi, ý của tôi là lần đầu tiên trốn đi tôi đã hại chết cha mẹ, lần thứ hai rời đi lại biến thành dáng vẻ ma quỷ như bây giờ, sau này tôi sẽ không có lần thứ ba, chết cũng sẽ chết bên cạnh anh." Lưu San thẳng thắn nói.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng vẫn không buông lỏng, anh luôn cảm thấy cô có việc giấu diếm mình.
Nhân viên công tác đi ra, cung kính đưa lên giấy chứng nhận kết hôn.
Lưu San cũng không vội cầm lấy, dù sao Lưu Hồng cũng không phải cô, cô thấy mình là người ngoài cuộc, có loại cảm giác không chân thật.
Thẩm Diên Dũng nhìn giấy chứng nhận kết hôn, trên ảnh cô cười rất vui vẻ, thân thể cũng hướng về phía anh.
Trong mắt anh có vẻ dịu dàng, đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cô.
Lưu San nhận giấy chứng nhận kết hôn, tay cô cũng chưa cử động được, nên không mở ra nhìn.
Thẩm Diên Dũng hít sâu một hơi: "Tay em chắc chắn sẽ khỏi, phía họ đã đồng ý với tôi, chỉ cần thời gian một tháng."
Lưu San đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Thẩm Diên Dũng: "Anh giữ đi, tôi hơi mệt, muốn trở về đi ngủ, tôi có thể đi chưa?"
"Ừ." Thẩm Diên Dũng thu giấy chứng nhận kết hôn lại, cầm tay Lưu San, đi ra ngoài.
Lưu San lướt nhìn xung quanh, ngoài người của Thẩm Diên Dũng thì không có gì bất thường, hôm nay ngay cả thời tiết cũng rất tốt.
Thẩm Diên Dũng tự mở cửa, cô ngồi vào trong xe, ngẩn người.
"Em đang nghĩ gì?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San lắc đầu, thật ra cô không hề suy nghĩ gì, chỉ muốn ngốc nghếch, để đầu óc trống rỗng, nghỉ ngơi một chút.
"Buổi trưa em muốn ăn gì, bây giờ tôi bảo họ bắt đầu làm, trở về có thể ăn cơm luôn, cơm nước xong xuôi em lại ngủ tiếp." Thẩm Diên Dũng dịu dàng nói.
Lưu San tinh thần tỉnh táo, nhớ tới ngày đó ăn cua, gạch cua rất nhiều, rất ngon, lập tức thèm: "Tôi muốn ăn cua."
"Em bệnh nặng mới khỏi, không thích hợp ăn đồ ăn có tính hàn, em nên ăn đồ ăn nóng bổ dưỡng." Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San nhíu mày, quan sát sắc mặt Thẩm Diên Dũng, bảo cô nói thứ thích ăn, lại không cho cô ăn, anh cố ý sao?
Cô không nói gì nữa, dựa vào kính nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi ở cùng chú, hàng năm mùa này chú đều sẽ mua cho cô rất nhiều cua.
Chú không thích ăn, nhưng lần nào cũng sẽ bóc cho cô ăn.
Thỉnh thoảng, một bữa cô phải ăn ba bốn con, sau đó chú sẽ pha trà gừng đường đỏ cho cô.
Những hình ảnh sống động đó hiện ra trong trí nhớ của cô, nhưng thời gian này không có nữa.
"Ngoài cua em còn muốn ăn gì nữa?" Thẩm Diên Dũng lại hỏi.
Cô nói thích ăn gì, có tác dụng không?
Cái cô thích ăn thì anh không cho.
"Cái gì cũng được." Lưu San không hào hứng nói, cô mờ mịt nhìn bên ngoài, trong lòng hơi cảm thấy bi thương, nhưng không muốn để lộ ra, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Thẩm Diên Dũng ôm vai cô, kéo cô vào trong ngực: "Từ chỗ này trở về phải mất một tiếng, em buồn ngủ thì ngủ một lát đi, tôi ôm em, sẽ không để em bị ngã."
Lưu San không hiểu nhìn Thẩm Diên Dũng.
Anh nói lời này, tỏ ra rất cưng chiều cô, nhưng khi anh vu cho cô dùng rắn cắn bạn gái mình, rồi nhốt cô vào hang núi, anh lại lạnh lùng, vô tình như vậy.
Lúc còn trẻ, vẫn hay mơ mộng, anh làm một chút chuyện tốt thì có thể xóa bỏ sai lầm của quá khứ, khiến cô có ảo giác được yêu.
Bây giờ, lớn tuổi rồi, lý trí hơn nhiều, cũng thiếu tưởng tượng và ước mơ, trở nên rất thực tế.
Trước đó Thẩm Diên Dũng hận cô như vậy, giờ lại đột nhiên đối xử tốt với cô.
Cô không dám hỏi, mặc kệ anh nói đáp án gì, cô cũng đành chấp nhận, được ngày nào hay ngày đó đi.
Xe lao vùn vụt.
Cô vốn chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không cẩn thận thật ngủ thiếp đi.
Thẩm Diên Dũng nhìn gương mặt say ngủ của cô, miệng hơi hé ra, còn có nước miếng chảy ra.
Anh cũng không đẩy cô ra.
Rất lâu trước kia Lưu San không thích anh, dù đã có con của anh, cô cũng một lòng muốn rời khỏi.
Sau này, Lưu San thích anh, thời gian đó, anh thật cảm nhận rõ được sự yêu thích của cô.
Có lẽ, bây giờ cô lại không thích nữa, nhưng cũng không sao, anh có thời gian cả đời, thời gian dài như vậy, Lưu San lại không nhớ rõ, chắc sẽ lại thích anh thôi.
Một tiếng sau, xe ngừng lại, Lưu San mơ màng mở to mắt nhìn anh, nũng nịu lẩm bẩm: "Tôi muốn ăn cua."
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ, thở dài một hơi: "Chỉ có thể ăn một con."
Lưu San mỉm cười, lại nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Cấp dưới tới mở cửa.
Thẩm Diên Dũng lo lắng anh khẽ động cô sẽ bị đánh thức: "Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, chờ cô ấy tỉnh ngủ rồi nói."
Lưu San nghe được âm thanh mở to mắt, giống như ý thức được cái gì, cô đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ, lau khóe miệng: "Đến rồi à?"
"Ừ, em rửa mặt rồi ăn cơm." Thẩm Diên Dũng xuống xe, nhìn khắp quần áo đều là nước bọt của Lưu San.
Anh cởi âu phục ra, đưa cho cấp dưới, chỉ mặc áo sơmi bó màu trắng.
Lưu San chú ý tới động tác này, anh ghét bỏ cô nằm lên quần áo anh sao?
Thể hiện khá rõ.
Trong lòng cô chợt cảm thấy hơi không thoải mái, cô dời ánh mắt, đi vào trong phòng.
Các đầu bếp cung kính đứng ở hai bên.
Rosen đi tới, ánh mắt lướt qua mặt Lưu San, cung kính nói với Thẩm Diên Dũng: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời ngài và bà chủ dùng cơm."
"Cua mua lần trước còn không? Bắt một con còn tươi đi hấp cách thủy, bà chủ muốn ăn." Thẩm Diên Dũng dặn dò.
Rosen gật đầu: "Vâng."
Ông ta lập tức xoay người đi thu xếp.
Lưu San gãi đầu một cái.
Cô không nghe lầm chứ, Thẩm Diên Dũng thật chuẩn bị cua cho cô sao: "Trong cua có hạ độc không?"
Thẩm Diên Dũng hơi nhướng mày: "Sợ hạ độc thì có thể không ăn."
"Ăn, ăn, ngài Thẩm muốn giết chết tôi dễ như trở bàn tay, hà tất phải phiền toái như vậy chứ." Lưu San vui vẻ nói, ngồi xuống trước bàn ăn.
Đồ ăn rất phong phú, rất nhiều món Lưu San không biết tên, nhìn rất xa hoa, chế biến cũng rất khéo léo, lượng ít, chủng loại cũng rất nhiều.
Cô ăn một cái thoạt nhìn như bánh bao hấp, cắn một miếng nhưng không biết là cái gì.
Nhân bánh là cái gì, mềm mịn ngọt mát, ăn thật ngon: "Cái này làm từ cái gì?"
Thẩm Diên Dũng cũng không biết, nhìn đầu bếp.
Đầu bếp tiến lên, giải thích: "Chủ yếu là gân móng heo, thịt và tôm."
"Chà. Nghe đã thấy ngon rồi." Cô lập tức ăn ba cái, mới ăn hết một phần năm đồ ăn, cô đã rất no rồi.
Càng nghĩ, càng cảm thấy hơi không đúng.