Chương 122: Bố Của Đứa Trẻ Là Cố Lăng Kiệt
CHƯƠNG 122: BỐ CỦA ĐỨA TRẺ LÀ CỐ LĂNG KIỆT
Tô Khánh Nam lách người qua cửa, lười nhác ngồi trên sô pha của Bạch Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm ma mị nhìn cô, “Sau khi cô biết người đó là ai thì cô sẽ làm gì?”
“Rốt cuộc là ai?” Bạch Nguyệt mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu.
Cô muốn biết con của mình đang ở đâu.
Tô Khánh Nam nhếch môi, “Ngủ với tôi rồi tôi nói cho.”
Bạch Nguyệt quẳng mấy đĩa trái cây trên bàn trà lên người Tô Khánh Nam và quát, “Cút!”
Tô Khánh Nam nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đến bên mình, “Cố Lăng Kiệt có thể ngủ với cô thì tại sao tôi lại không thể? Trước đây Cố Lăng Kiệt cũng ngủ với rất nhiều đàn bà rồi cơ mà?”
“Chí ít thì sau khi quen tôi anh ấy không làm thế.” Bạch Nguyệt không chấp nhận được việc Tô Khánh Nam nói xấu Cố Lăng Kiệt.
“Sao không có? Tô Tiểu Linh đó thôi? Hai người họ đã đính hôn rồi kia kìa, Bạch Nguyệt à, cô đừng điên nữa, cô với hắn không thể ở bên nhau đâu.”
Bạch Nguyệt muốn rút tay mình ra nhưng Tô Khánh Nam nắm rất chặt, không muốn thả cô ra.
Bạch Nguyệt đành cắn mạnh lên tay hắn.
Tô Khánh Nam nghiến răng, mặt mày xanh mét khiến người ta phát sợ, hắn rít từng tiếng qua kẽ răng, “Kẻ cưỡng bức cô chính là Cố Lăng Kiệt.”
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp như mất đi tất cả ánh sáng chỉ trong tích tắc, chỉ còn lại sự khiếp sợ, như thể đã bị cướp mất linh hồn.
Tô Khánh Nam nhìn dấu răng trên tay rồi lạnh lùng nhìn cô.
“Anh nói dối phải không?” Bạch Nguyệt hoàn toàn không tin.
“Cô hỏi Cố Lăng Kiệt là biết.” Tô Khánh Nam tự tin bình tĩnh đáp.
“Không thể nào.”
“Nếu không thì cô nghĩ tại sao hắn lại đối xử với cô đặc biệt như vậy, cô không nghĩ là hắn đang muốn bù đắp cho cô hay sao?” Tô Khánh Nam tàn nhẫn nói, đồng thời cũng thả tay Bạch Nguyệt ra.
Bạch Nguyệt thõng hai vai, con ngươi chuyển động như hoa lên, cô nhíu mày đầy hoảng hốt.
Tô Khánh Nam nắm lấy hai vai cô, cô né tránh hắn đầy đề phòng, lùi về phía sau hơn hai mét, mặt mũi trắng nhợt.
“Bạch Nguyệt, cô là một người vô cùng lý trí, cô cảm thấy mình có cái gì khiến Cố Lăng Kiệt chú ý đây? Xung quanh hắn có bao người còn xinh đẹp hơn cô, với tính cách của cô ư?” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
Bạch Nguyệt nhìn hắn chằm chằm.
“Cố Lăng Kiệt thích những cô gái nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ. Hắn từng viết trong nhật ký của mình như vậy, vậy nên hắn mới yêu Chu Hân Ly. Cô nghĩ cô nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ sao? Tương phản mới đúng.”
Từng lời của Tô Khánh Nam như đánh thẳng vào trái tim Bạch Nguyệt. Cô cảm giác mình không thể chịu nổi nữa mất, chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Tô Khánh Nam đứng trước mặt cô, chiếc bóng của hắn đổ lên bao phủ lấy cô.
“Giờ thì hẳn là cô đã hiểu ra rồi, nguyên nhân hắn đối xử tốt với cô là vì trước đây đã làm tổn thương cô, hắn nghĩ mọi tổn thương tôi làm với cô đều do hắn cả, hắn là một người có trách nhiệm cao, hẳn cô cũng đã biết điều đó.”
Bạch Nguyệt hạ mắt. Tô Khánh Nam ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Bạch Nguyệt như một bức tượng điêu khắc người suy tưởng, động mà như bất động.
“Bạch Nguyệt, tôi đã từng phản bội cô, cô cũng từng phản bội tôi, chúng ta coi như hòa nhau, được chứ? Tôi vẫn muốn ở bên cô, cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi sẽ trân trọng cô mà, tôi thề đấy.” Tô Khánh Nam đổi giọng mềm mỏng hơn.
Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam mà nước mắt chảy dài, “Nếu không phải chính anh và bạn gái anh bắt cóc tôi rồi thả ở nơi hoang dã ấy thì tôi sẽ gặp phải người đàn ông đó ư?”
“Tôi chỉ muốn dọa cô chút thôi, không ngờ cô sẽ chạy trốn.” Tô Khánh Nam biện giải.
“Tôi chạy trốn là lỗi của tôi sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại, ánh mắt cô càng lạnh lùng hơn, “Anh cái gì cũng biết cơ mà, cũng điều tra ra được người đàn ông đã cưỡng bức tôi là ai, vậy thì con tôi đâu, con tôi đang ở đâu, anh đã điều tra ra được chưa?”
“Không phải đã phá thai rồi sao? Cô sinh nó ra ư?” Tô Khánh Nam mất bình tĩnh đứng phắt dậy nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngoảnh mặt đi.
Ban đầu cô cũng tưởng Tô Khánh Nam cướp con cô đi, sau đó cô phát hiện ra Tô Khánh Nam vẫn tưởng cô đã phá thai.
Chuyện này có một điểm rất trùng hợp.
Lúc trước tuy rằng Bạch Bích vào bệnh viện tâm thần nhưng Bạch Nguyệt vẫn cố gắng kéo Bạch Bích ra ngoài.
Tô Khánh Nam phát hiện cô mang thai nên ép cô phá nó đi.
Bạch Nguyệt coi đó là điều kiện để Tô Khánh Nam giúp mình.
Cô đến bệnh viện song lại do dự, đúng lúc đó lại đụng phải một học sinh không muốn ai biết rằng cô ta đã phá thai. Cô học sinh đó bèn viết tên của Bạch Nguyệt lên tờ đơn của mình. Bác sĩ đã đưa đơn khám của học sinh ấy cho Tô Khánh Nam để báo cáo kết quả.
Tô Khánh Nam bèn giúp cô nộp tiền bảo lãnh cho Bạch Bích ra viện, cô bèn đưa Bạch Bích ra ngoài giải khuây, Tô Khánh Nam cũng không quan tâm. Cô sinh con ở bên ngoài, chưa đầy một tuần đã bị người khác cướp mất.
Bạch Bích cũng bị đả kích, xuất hiện triệu chứng gây thương tích cho người khác, từ đó về sau bị giam trong viện an dưỡng không được ra ngoài.
“Nói đi.” Tô Khánh Nam nổi giận.
“Đó là con tôi, tôi muốn sinh nó ra, tôi có thể chăm sóc nó thật tốt.” Bạch Nguyệt cũng rất kích động.
“Chẳng trách lúc đó cô lại bị trầm cảm, tôi còn tưởng là di chứng sau khi phá thai, đó là con của tội phạm cưỡng hiếp, không ngờ cô lại trầm cảm vì có người cướp đứa trẻ đó đi.” Tô Khánh Nam tức giận đi ra khỏi nhà, đóng cửa cái rầm.
Bạch Nguyệt ảo não, cô không nên nhắc đến chuyện đứa trẻ với Tô Khánh Nam, lỡ hắn làm hại nó thì sao. Tâm trạng của cô đang vô cùng tệ.
Chu Mẫn về nhà liền thấy Bạch Nguyệt ngồi ngây người ở sô pha, “Sao thế?”
“Cố Lăng Kiệt đang ở thành phố bên cạnh à?” Hai mắt Bạch Nguyệt đỏ ửng.
“Chuyện của sếp, đám nhân viên tụi tôi sao biết được chứ?” Chu Mẫn cẩn thận đáp.
“Tôi biết rồi.” Bạch Nguyệt bèn gọi cho Cố Lăng Kiệt, “Giờ anh quay lại kịp không?”
“Khó đấy, tối nay anh có hẹn rồi, mai anh sẽ cố qua đó.” Cố Lăng Kiệt ước chừng thời gian rồi đáp.
“Không cần đâu, anh làm việc của anh đi đã, giờ anh đang ở đâu?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ở Giang Diệp, ngay cạnh Kim Dương thôi, sao thế?” Cố Lăng Kiệt cảm thấy giọng nói của Bạch Nguyệt hơi bất thường.
“Không có gì đâu, mai gặp.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Giờ Cố Lăng Kiệt còn đang trên đường cao tốc, tối nay anh có nhiệm vụ quan trọng cần làm, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Bạch Nguyệt cầm túi xách lên rồi nói với Chu Mẫn, “Mai tôi xin nghỉ, giúp tôi nói với bên viện kiểm sát vậy nhé.”
“Cô đi đâu thế? Tôi đi cùng với.” Chu Mẫn lo lắng hỏi.
“Tôi đi tìm sếp của cô, không có gì đâu, mai gặp xong rồi tôi sẽ về.” Bạch Nguyệt biết dù cô không nói thì Chu Mẫn cũng sẽ báo lại với Cố Lăng Kiệt, việc gì phải úp úp mở mở.
Cô ra khỏi nhà rồi đi đến bến xe, mua vé xe đến thành phố Giang Diệp. Trong lúc chờ xe, cô mua một hộp mì ăn liền ở nhà ga, ăn tối xong bèn ngồi chuyến xe cuối cùng đến Giang Diệp, đến nơi đã là mười rưỡi tối.
Bạch Nguyệt bèn ở tạm tại nhà nghỉ gần bến xe.
truyện up có bản quyền trên ứng dụng mê tình truyện