Chương 884: Không Níu Kéo Sẽ Không Khổ Đau
CHƯƠNG 884: KHÔNG NÍU KÉO SẼ KHÔNG KHỔ ĐAU
Hình Thiên chợt dâng lên niềm thương cảm khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Mục Uyển.
Cô vốn dĩ không làm gì sai cả, sai ở chỗ đã gả cho anh.
"Cứ đi đi, tôi đã giải thích chuyện của cô với bọn họ rồi, bọn họ đều tin cô vô tội nên sẽ đối xử với cô tử tế." Hình Thiên trầm giọng nói.
Trong mắt Mục Uyển lóe lên một tia run rẩy và cay đắng. Trong đầu cô lúc này đang rất rối.
Người nhà của Hình Thiên rất tốt, rất thấu tình đạt lý, cao thượng, bao dung, rộng lượng và tràn ngập yêu thương.
Đặc biệt là Bạch Nguyệt, cô ấy chính là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà cô từng gặp.
Cô đã thua một cách tâm phục khẩu phục, nhưng thật ra, ngay cả tư cách so sánh cô cũng không có, đã vậy từ trước đến giờ cô chưa từng được Hình Thiên chấp nhận.
"Được." Mục Uyển dịu dàng nói: “Vậy tôi về phòng trước, nếu anh đói bụng thì bảo chị Lâm chuẩn bị đồ ăn khuya, sau này những chuyện như vậy đều sẽ để cho chị Lâm làm nên anh đừng nhịn đói nữa, anh đã nói như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe mà.”
Hình Thiên gật đầu.
Mục Uyển không nán lại thêm mà trở về phòng luôn.
Cô biết chỉ cần ở lại thêm một giây thôi thì cô sẽ không nỡ rời đi.
Hiện tại cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, đã lớn như vậy rồi mà từ trước dến giờ cô chưa từng có được tình yêu lại càng chưa từng được hưởng thụ cảm giác yêu đương, từ trước đến nay đều là cầu mà không được nên cô tự cảm thấy mình rất đáng thương, từ đó mà đau lòng, nhưng không thể trách người ta được, ai bảo cô không phải là một người phụ nữ hoàn hảo cơ chứ.
Cô đã không ít lòng nuốt nước mắt vào trong, dù đã lên giường và trùm chăn nhưng đèn vẫn chưa tắt, cô cứ nhìn cánh cửa đã đóng chặt, không chịu ngủ, cô và Hình Thiên chỉ còn 242 giờ để ở bên nhau, nếu đi ngủ thì sẽ mất hết sáu tiếng đồng hồ.
Cô cứ thao thức như vậy đến tận sáng và rời giường rất sớm.
Cô đã chán chường suốt một thời gian rồi nên không thể tiếp tục chán chường nữa, cô đến nhà bếp, vừa nghe chương trình học trên điện thoại vừa chuẩn bị đồ ăn sáng cho Hình Thiên.
"Phu nhân, cô dậy sớm vậy." Chị Lâm nghe thấy tiếng động.
Mục Uyển mỉm cười: “Ngủ không được nên dậy sớm một chút, hôm nay chúng tôi sẽ tới nhà em trai của Hình Thiên ăn cơm nên không ở nhà, vì vậy chị cũng về sớm một chút đi, người nhà chắc cũng đang chờ chị về đón năm mới.”
"Được, vây tôi đi luôn bây giờ nhé, còn chuyện này..." Chị Tẩu định nói lại thôi.
"Sao vậy?" Mục Uyển hỏi.
"Phu nhân, tôi có thể đi làm lại vào sáng mùng Ba không, mùng Một tôi muốn ở bên gia đình còn mùng Hai thì nhà mẹ tôi có mở tiệc liên hoan." Chị Lâm thỉnh cầu.
"Không sao, sáng mùng Năm chị đi làm lại cũng được, lát nữa tôi sẽ nói lại với Thiên." Mục Uyển dịu dàng nói.
"Vậy cám ơn phu nhân." Chị Lâm vui vẻ quay về thu dọn đồ đạc.
Mục Uyển nấu cháo hạt kê xong liền ngắt điện, Hình Thiên vẫn chưa dậy nên cô thay giày rồi ra ngoài đi dạo.
Đã năm giờ rưỡi rồi nhưng vì đang mùa đông nên phải hơn sáu giờ trời mới sáng.
Cô đi dạo một mình dọc bờ hồ, hôm nay sương mù rất nhiều, dù hơi ẩm ướt nhưng không khí rất tốt.
Cô nhớ lúc trước mình đã mua rất nhiều củ giống hoa dạ lan nhưng vì một vài nguyên nhân nên vẫn chưa trồng.
Thật ra cô rất thích hoa dạ lan, trong một đóa hoa có rất nhiều bông hoa nhỏ, thoạt trông rất sống động, cũng rất thơm mà màu sắc cũng đa dạng nữa.
Cô quay về lấy củ giống hoa dạ lan rồi quay lại bờ hồ, trồng xuống rất nhiều, trồng mãi đến khi trời bắt đầu hửng sáng, sương mù tan hết và Hình Thiên đang chạy bộ.
Anh ta đã nhìn thấy cô nên chạy về phía đó, anh ta trách: "Sao sáng sớm mà lại mặc ít quần áo như vậy?"
Mục Uyển mỉm cười, cô rất thích nghe những lời trách móc hàm ý quan tâm như vậy, chúng khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô đứng dậy rồi nói: "Hình Thiên, có một chuyện tôi vẫn chưa nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước, vào mùa đông tôi chỉ mặc có hai bộ quần áo nên đã thành thói quen rồi, đều giống nhau cả thôi nên không cảm thấy lạnh gì hết, anh nhanh đi chạy bộ đi, tôi sắp trồng xong số hoa này rồi, nói không chừng chỉ một tháng nữa là hoa sẽ nở.” Mục Uyển vừa cười vừa nói.
Hình Thiên tiến tới, cởi chiếc áo khoác thể thao của mình ra khoác lên người cô rồi cầm lấy tay cô.
Tay của cô ửng đỏ vì lạnh, lạnh như băng vậy.
"Lúc trước cô chỉ mặc hai bộ quần áo là vì cô còn trẻ, bây giờ tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, bị nhiễm lạnh thì sau này người sẽ yếu đi, cô nhanh quay về đi, nếu muốn trồng hoa thì phải mặc áo lông vào rồi hẳng ra trồng.”
"Anh còn lớn tuổi hơn cả tôi nữa nên anh mới là người phải chú ý giữ gìn sức khỏe, về phần mình tôi biết rồi.” Mục Uyển cởi chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh ta xuống, đặt vào tay anh ta rồi tự mình quay trở lại biệt thự.
Không phải là cô không muốn giữ lại chút hơi ấm của Hình Thiên mà là vì sau khi hơi ấm tan đi sẽ chỉ còn lại lạnh lẽo mà thôi.
Nếu ly hôn là kết cục đã định và cả đời này không thể gặp lại nhau điều tất yếu sẽ diễn ra trong kiếp này của họ thì cô muốn mình sẽ không còn tiếc nuối khi ra đi.
Về đến biệt thự, những giọt nước mắt còn đọng lại trên má lại càng lạnh hơn.
Chảy cả nước mũi vì lạnh nên cô rút khăn tay xì mũi, rồi mới vào nhà vệ sinh rửa mặt, mặt của cô củng đỏ ửng vì lạnh, thật ra thì cái cổ trống hơ trống hoác của cô cũng bị đông cứng vì lạnh rồi.
Những ngày sau này biết sống sao khi không còn Hình Thiên nữa?
Cô hít sâu một hơi, ráng không khóc rồi ra khỏi nhà vệ sinh, Hình Thiên cũng đã quay lại và rót cho cô một ly trà gừng mật ong, anh thuyết giáo cô như một người lớn: "Cô phải biết tự chăm sóc bản thân, trên đời này ngoại trừ chính mình ra không được tin ai hết, cô không biết tự chăm sóc chính mình thì ai sẽ chăm sóc cô đây.”
Mục Uyển mỉm cười, gật đầu: “Khi nghiêm túc, anh trông rất giống em trai của mình."
Hình Thiên hơi khựng lại: “Đừng đánh trống lãng nữa, quay về phòng mặc thêm đồ rồi mới được ra."
Mục Uyển gật đầu, cô nghe lời anh ta, quay về phòng mặc thêm áo lông rồi quay lại.
Hình Thiên lúc này mới yên tâm. "Tôi đi chạy bộ đây, đúng rồi, tôi không thấy chị Lâm đâu hết, cô cho chị ấy nghỉ rồi sao?"
"Uhm, tôi cho chị ấy nghỉ đến sáng mùng năm mới làm lại, được không?" Mục Uyển dịu dàng hỏi.
Hình Thiên gật đầu: “Năm nay thưởng cho chị Lâm thêm ít tiền nữa nhé, con gái của chị ấy vừa mới sinh.”
"Tôi biết mà, tôi cũng đã đưa thêm tiền cho chị ấy rồi, anh cứ yên tâm đi chạy bộ đi, chạy xong quay lại ăn sáng nhé." Mục Uyển thúc giục.
"Ừ." Hình Thiên ra ngoài, chạy bộ theo thói quen.
Mục Uyển cũng ra ngoài trồng cho xong số hoa dạ lan bên bờ hồ.
Trên mạng có nói: Hoa dạ lan tím tượng trưng cho sự đau thương, đố kị, ưu buồn trong tình yêu đồng thời cũng mang ý nghĩa của sự nhớ nhung và xin lỗi.
Cô cảm thấy nó rất giống tâm trạng khó diễn tả thành lời của mình, trồng hoa và tưới nước xong rồi nhưng Hình Thiên vẫn còn đang chạy bộ.
Cô quay về hâm cháo cho nóng lại rồi xào một ít bông cải xanh, luộc thêm hai quả trứng và rót sữa.
Hình Thiên đã về, cô đang định gọi anh vào ăn sáng nhưng khi thấy anh ta lên lầu, cô liền khựng lại.
Cô không muốn chỉ vì một câu nói của mình mà ảnh hưởng đến chuyện anh đang định làm.
Bọn họ chung sống với nhau đã năm năm, suốt năm năm nay hầu như ngày nào cũng ở cạnh nhau và cô luôn quan tâm đến anh ta như một thói quen.
Cô không biết liệu Hình Thiên có xem việc cô ở bên như một thói quen không, hy vọng là không.
Bởi vì sau này khi cô rời khỏi đây sẽ chỉ còn lại một mình Hình Thiên trong căn biệt thự này.
Dù anh bận rộn thế nào, tinh thần và thể xác mệt mỏi ra sao thì cô cũng không thể ở bên chăm sóc anh ta được nữa.
Không xem cô như một thói quen thì cuộc sống của anh ta sẽ không bị thay đổi quá nhiều, không thể nói là hạnh phúc bởi vì Bạch Nguyệt không ở bên cạnh nhưng ít ra cũng không bất hạnh…