Chương 782: Ở Bên Nhau
CHƯƠNG 782: Ở BÊN NHAU
“Sửa sang theo sở thích của em?” Bạch Nguyệt hỏi anh, nhận ly nước anh đưa cho cô.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú: “Lúc trước chúng ta đã từng từ từ thích nhau, lần này anh muốn thúc đẩy nhanh hơn, anh thích em, rất rất thích em, thích hơn nhiều so với tưởng tượng của em.”
Bạch Nguyệt đặt ly nước xuống: “Thích em, vậy tại sao anh lại muốn xóa đi ký ức về em?”
“Bởi vì anh tưởng rằng em đã ở bên Alan, cho nên không muốn phá hoại hạnh phúc của hai người. Nhưng anh sẽ khổ sở, đau long lắm, không thể chịu đựng được, cho nên đã muốn xóa đi ký ức.” Cố Lăng Kiệt nói nghiêm túc.
Nghe có vẻ không giống lời ngon tiếng ngọt, mà giống một lời kể.
Trong lúc nhất thời, Bạch Nguyệt không biết nên nói gì, đầu cô có chút hỗn loạn: “Em cần suy nghĩ thật kỹ”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt ảm đạm: “Em suy nghĩ kỹ rồi nói cho anh, nếu em không muốn tiếp tục ở bên anh, anh sẽ rời khỏi nước Mỹ, trở về nước.”
Trong lòng Bạch Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ, là cảm giác nguội lạnh không thể diễn tả được.
Có lẽ là cô không nỡ, mà nếu đã không nỡ, vậy thì cô sẽ ở bên anh.
“Ngày mai em sẽ trả lời anh được không, em đi nấu cơm trước, trong nhà có nguyên liệu nấu ăn không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Em nghỉ ngơi đi, để anh làm.” Cố Lăng Kiệt nói, sau đó mở tủ lạnh ra.
Bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhìn rất tươi, có lẽ sáng nay anh đã đi ra ngoài mua.
Một người đàn ông cao lớn đeo tạp dề nấu cơm, đây là cảnh tượng gì chứ.
“Cứ để em làm đi, em không mệt, trước đó anh còn bị thương nữa.” Bạch Nguyệt nói xong thì cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp.
“Anh giúp em.” Cố Lăng Kiệt cũng đi vào phòng bếp, cầm tạp đề đưa cho cô.
Bạch Nguyệt mặc vào, Cố Lăng Kiệt rất tự nhiên buộc giúp cô.
Cô cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, liếc nhìn Cố Lăng Kiệt.
Ánh mắt anh lướt qua mặt cô, một ánh nhìn rất tự nhiên, cô cảm thấy rất ấm áp.
Anh rửa rau.
Bạch Nguyệt cũng đứng rửa rau bên cạnh, cô cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc quá, quen thuộc đến mức tự nhiên.
Cô định thái rau.
“Để anh, em thường hay cắt phải tay.” Cố Lăng Kiệt nói xong thì nhận con dao trong tay cô.
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, cô đứng bên cạnh, yên lặng nhìn Cố Lăng Kiệt thái rau thành thục.
Lúc cô và Alan ở bên nhau, thật ra cô không hề vui vẻ, cô luôn nhớ đến anh, mà nhớ đến anh thì tim sẽ đau, lúc cô thật sự nhìn thấy anh, chỉ một ánh mắt của anh cũng làm cho cô cảm thấy ấm áp.
Anh muốn thôi miên ký ức, tim cô cũng rất đau.
Cô có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhưng không thể lừa dối chính mình.
Cô không hiểu rõ tại sao cô phải thôi miên ký ức về anh, quả thật cô rất thích anh, mặc kệ là phân tích về mặt lý trí hay tình cảm, cảm giác này vô cùng chân thực.
Cô ôm anh từ phía sau.
Cố Lăng Kiệt giật mình, ngẩn người, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Bạch Nguyệt cũng không hiểu vì sao mình lại ôm anh, nhưng lúc ôm anh, cô có một cảm giác rất an toàn.
Lúc trước, cô vẫn luôn lơ lửng trên không, không xác định được phương hướng, không có tình cảm. Giống như được siêu thoát vậy, nhưng chỉ có một mình cô đơn độc trên bầu trời.
Cố Lăng Kiệt đặt con dao xuống, quay đầu nhìn cô.
Bạch Nguyệt vẫn không buông tay, nhìn ánh mắt thâm tình của Cố Lăng Kiệt, nhưng cô vẫn không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
“Tại sao chúng ta lại xa nhau?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Anh bị bệnh nặng nên rời đi, đợi đến khi anh bình phục trở về mới biết tin em đã buông tay, anh lập tức đi tới nước Mỹ ngay, đến khi tới nước Mỹ mới biết, em đã quên anh rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, con ngươi càng tối hơn.
Bạch Nguyệt nhìn vào mắt anh, không nhìn ra một chút luống cuống nào.
Cô sợ mình không thể chấp nhận được cái chết của anh, cho nên mới thôi miên chính mình sao?
“Chúng ta có thể thử lại lần nữa không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chúng ta không cần thử, chúng ta hãy cố gắng hết sức để ở bên nhau.” Cố Lăng Kiệt nói, nhìn cô với ánh mắt nóng rực.
Anh cúi đầu, tiến tới gần môi cô.
Bạch Nguyệt căng thẳng, nhưng dường như cô không hề bài xích anh.
Nếu người hôn cô là Alan, có thể tâm trạng cô sẽ khó chịu, không thoải mái, nhưng lúc đối mặt với anh thì không.
Môi Cố Lăng Kiệt chạm vào môi cô.
Bạch Nguyệt sửng sốt.
Môi anh rất mềm, giống như kẹo bông, toàn bộ hơi thở của anh đều rơi trên mặt cô, rất quen thuộc, rất mát lạnh, cũng rất sạch sẽ.
Cô không hề nhúc nhích.
Anh càng dịu dàng hơn so với tưởng tượng của cô, đầu lưỡi anh khẽ cậy miệng cô ra, sau đó từ từ tiến vào miệng cô.
Lưng Bạch Nguyệt cứng đờ, cảm nhận được lưỡi quấn đầu lưỡi cô, hút vào trong miệng anh.
Trong trí nhớ của cô, không có hình ảnh cô hôn môi cùng người khác, cũng không có hình ảnh phát sinh quan hệ với người khác.
Vì vậy cô chỉ có một mình anh.
Bạch Nguyệt nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, giật mình đẩy anh ra.
Cố Lăng Kiệt không che giấu dục vọng trong mắt: “Em sao vậy?”
“Chúng ta nên nấu cơm thôi, nếu không sẽ đói bụng đó.” Bạch Nguyệt giải thích, xoay người đi tới trước bồn rửa, rửa rau.
Cố Lăng Kiệt ôm cô từ phía sau: “Tiểu Nguyệt, anh vui lắm.”
“Hả?” Bạch Nguyệt nhìn anh: “Nhưng trên mặt anh không hề có chút biểu hiện nào là vui vẻ.”
Cố Lăng Kiệt khẽ nhếch miệng cười.
Có lẽ bình thường anh quá lạnh lùng, mặt không cảm xúc, rất ít khi mỉm cười, cô cảm thấy nụ cười này sẽ làm điên đảo chúng sinh mất, tim cô cũng đập nhanh hơn.
“Sao anh lại vui?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Anh cho rằng, anh và em sẽ xa cách nhau cả đời này.” Cố Lăng Kiệt cười nói, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Bạch Nguyệt có thể nhìn ra anh thật sự hạnh phúc: “Vậy anh có muốn nấu cơm nữa không? Dù sao cũng phải ăn cơm.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp lại, buông cô ra, tiếp tục thái rau.
Bạch Nguyệt nhìn anh, anh cũng nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều, giống như tất cả kiềm nén, ẩn chứa, thâm tình đều được thể hiện ra hết.
Bạch Nguyệt xào rau, còn anh thì đứng đợi bên cạnh.
Cô có chút lúng túng, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn anh.
Anh cũng luôn nhìn cô: “Lát nữa anh sẽ bưng thức ăn, đồ ăn rất nóng.”
“Chỉ có hai người chúng ta nên nấu ít đồ ăn, à, anh đã bắc cơm chưa?” Bạch Nguyệt nhắc nhở anh.
“À, anh quên mất. Anh làm ngay đây.” Cố Lăng Kiệt đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không có anh ở đây cô sẽ tự nhiên hơn một chút, cô xào món trứng cà chua, rồi xào khoai tây sợi, lúc Cố Lăng Kiệt đi vào, cô đang kho thịt.
Cố Lăng Kiệt bưng hai món ăn ra ngoài, trong phòng tràn ngập mùi thịt thơm phức, ngay cả Tiểu Bạch ở sân sau cũng kêu lên.
Cố Lăng Kiệt đi vào phòng bếp, cô đang cho đổ rượu, nước tương, đường vào làm gia vị, rồi bật lửa vừa để nước sốt đặc lại.
“Có cần rửa rau gì nữa không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Không cần, chúng ta nấu ba món là đủ ăn rồi.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp, cũng không đi ra ngoài, mà cứ đứng cạnh nhìn cô.
Bạch Nguyệt cảm nhận được ánh mắt anh: “Anh có thể đi nghỉ ngơi, đợi em thêm nửa tiếng nữa là được rồi.”
“Anh đang nghỉ ngơi rồi, anh có một thứ muốn đưa cho em.” Cố Lăng Kiệt nói xong thì nắm tay cô, đặt nhẫn vào trong lòng bàn tay cô…