Chương 1305: Em Làm Của Em Là Được Rồi, Dù Sao Em Cũng Rất Thích
CHƯƠNG 1305: EM LÀM CỦA EM LÀ ĐƯỢC RỒI, DÙ SAO EM CŨNG RẤT THÍCH
Ăn xong Hạng Thịnh Duật rời đi trước, anh có rất nhiều chuyện phải làm, còn phải đi họp bên kia nữa.
Mục Uyển đứng ở cửa nhìn anh lái xe đi.
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, chiếu lên người hơi nóng.
Ánh mắt của cô dần trở nên tối tăm, càng lúc càng tối.
"Phu nhân." Hắc Muội nói: "Bây giờ cách giờ làm cơm tối còn sớm, hay là chị đi nghỉ ngơi một lát, chị cũng đã bận rộn cả buổi sáng rồi."
"Ừm." Mục Uyển đáp, quả thật cô cũng hơi mệt, trở lại trên lầu rồi cởi đồ ra, nằm trên giường.
Chỉ chốc lát, cô ngủ thiếp đi thật.
Cô nằm mơ, trong giấc mơ cô trở lại phủ Tổng thống.
Đó là một ngày tuyết rơi, trên mặt đất là một vùng trắng xóa, trong lúc hít thở khí lạnh xộc vào khoang mũi, Hình Thiên đứng bên cạnh cô, sánh vai cùng cô bước đi.
Cô thấy rất lạnh, Hình Thiên cũng mặc rất phong phanh.
Trước giờ anh mặc quần áo rất mỏng. Mùa đông anh cùng lắm là mặc thêm một áo lót ấm màu trắng, áo sơ mi, âu phục, bên ngoài thêm một chiếc áo gió hoặc áo khoác.
Hai người bọn họ ai cũng không nói gì, đi tới phía dưới giàn hoa tường vi.
Hoa tường vi nở đầy tường, có màu đỏ, màu trắng, màu hồng, màu tím.
Nhưng hoa huệ tây cô trồng bên hồ đã chết hết rồi, không nở một đóa nào.
"Uyển Uyển, sau này chúng ta sẽ sống ở đây." Hình Thiên dịu dàng nói.
Mục Uyển trong lòng thắt lại, ý thức cũng tỉnh dậy. Cô mở mắt nhìn trần nhà, lẳng lặng cảm nhận cảm giác run lẩy bẩy trong lòng, giống như máu mùa đông rót vào tim nóng vậy, từ từ hòa tan.
Tuyết tan rồi, trong lòng cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo, buồn bực, không thoải mái.
Cô chậm rãi ngồi dậy nhìn đồng hồ, chỉ chợp mắt mà đã sắp ba giờ chiều rồi.
Cô rời giường, vừa mặc quần áo xong thì di động vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, là lời mời video call của Hình Thiên.
Ánh mắt của Mục Uyển sa sầm, trước kia khi thấy được lời mời videocall của anh cô thấy đau khổ, nhưng phần nhiều là chờ mong và gượng cười.
Vật đổi sao dời.
Cô bình tĩnh ấn nút nhận.
"Uyển Uyển." Hình Thiên cười chào hỏi: "Anh đã trở về rồi."
Mục Uyển đã nhìn ra, sau lưng Hình Thiên là phòng sách của anh: "Trở về là tốt, chuyện này cũng có thể tạm thời kết thúc, mọi người có thể nghỉ ngơi chút."
"Buổi trưa em ăn gì?" Hình Thiên lái sang việc nhà.
"Buổi trưa tôi làm bánh dày chiên." Mục Uyển nói.
"Là bánh dày chiên mà lúc trước chúng ta ăn ở khu tự trị GX sao? Không ngờ em biết làm đấy, tiếc thật, anh không được ăn bánh do chính tay Uyển Uyển làm rồi." Hình Thiên cười nói.
Nhìn dáng vẻ của Hình Thiên, trong lòng Mục Uyển không thoải mái, rất chua chát, rất khó chịu, rất đau lòng và cũng rất lo lắng cho anh.
Cô đã quyết định xong rồi, nếu trong vòng một tháng Hình Thiên không liên lạc với cô thì có lẽ một tháng sau cô sẽ nói ra lựa chọn của mình.
Nhưng mà Hình Thiên đã liên lạc với cô rồi.
Anh cứ liên lạc với cô một lần thì cô sẽ cảm thấy đau lòng một lần. Cô cảm thấy mình đang làm lỡ thời gian của anh, cũng đang lãng phí tình cảm của Hình Thiên.
"Hình Thiên, anh nói để cho tôi lựa chọn, tôi đã lựa chọn rồi." Mục Uyển trầm giọng nói.
"Tạm thời em không cần nói, một tháng sau hãy nói cho anh biết." Hình Thiên cắt ngang lời Mục Uyển.
"Tôi cảm thấy chuyện tình cảm biết được sớm chừng nào thì tốt chừng nấy, anh cảm thấy thế nào?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Quyết định trong ngày một ngày hai thường là một chiều, là trong lúc kích động, không suy nghĩ rõ ràng. Sau một tháng lắng đọng, lại lắng đọng nữa, mới có đáp án rõ ràng được. Cho dù cuối cùng em không lựa chọn anh cũng không sao. Bởi vì làm người yêu không được thì chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không?" Hình Thiên dịu dàng nói.
Câu nói làm bạn này thật sự đã khiến Mục Uyển rung động.
Từ đầu tới cuối, trừ việc anh không đáp lại tình cảm của cô ra, cho tới bây giờ bọn họ luôn là bạn.
"Được, buổi tối tôi phải mời tiệc ba mẹ của Hạng Thịnh Duật, vậy nên bây giờ tôi phải đi chuẩn bị bữa tối đây, tôi cúp máy trước nhé." Mục Uyển nói.
"Bữa tối em chuẩn bị làm món gì?" Hình Thiên dịu dàng hỏi.
"Lòng lợn, lòng lợn bọc gan lợn, thịt lợn luộc, bên trong còn cho thêm bánh dày đã nấu chín, còn có gà luộc, bánh dày phô mai, cá tươi. Ngoài ra tôi còn mua được một ít món om, tôi làm thêm hoa hài nhi cúc, à còn thêm trứng xào cà chua. Như vậy cũng gần đủ rồi." Mục Uyển nói.
"Lòng lợn bọc gan lợn, anh từng ăn món đó do em nấu chưa nhỉ?" Hình Thiên hỏi, trong trí nhớ của anh hình như không có.
Nhà anh có người chuyên nấu ăn. Vốn dĩ số lần Mục Uyển nấu cơm cũng không nhiều, nhưng món ăn cô làm luôn khắc sâu trong trí nhớ của anh, không cách nào quên được.
"Chắc là không." Mục Uyển nhẹ nhàng nói, khóe môi hơi cong lên.
"Nếu lúc ly hôn, anh bảo em đợi anh, em có đợi anh không?" Hình Thiên kích động hỏi, ánh mắt sáng lên nhìn Mục Uyển.
Đừng nói lúc li hôn, trước khi cô công bố mối quan hệ giữa cô và Hạng Thịnh Duật nếu anh bảo cô đợi cô có thể thực sự sẽ dao động, có khả năng chín mươi phần trăm cô sẽ đợi anh.
Nhưng mà từ khi cô công bố mối quan hệ với Hạng Thịnh Duật, thái độ và quan điểm nhân sinh của cô đã xảy ra thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.
"Trên thế giới này không có nếu như." Mục Uyển nói: "Tôi cúp điện thoại trước đây."
Cô không chờ Hình Thiên trả lời đã vội cúp điện thoại.
Hoa tường vi nở đầy trời trong mùa đông tuyết rơi mịt mù là chuyện không thể nào.
Tình yêu của cô và Hình Thiên đã được định sẵn tràn ngập chông gai và điều không thể.
Giống như anh luôn ăn mặc phong phanh, lúc cô lạnh anh cũng không thể nào sưởi ấm cho cô được.
Cho dù cô và anh ở cạnh nhau, cũng không thể trở lại phủ tổng thống kia.
Tóm lại trong lòng cô vẫn đau buồn, thổn thức, tiếc nuối, đau lòng. Bởi dù sao cũng là tình yêu thầm kín gần năm năm, cuối cùng cũng sắp có một cái kết rồi.
Cô hít sâu một hơi, đi ra ngoài.
Nghe được tiếng ầm ầm dưới lầu, hình như truyền tới từ phòng bếp.
Mục Uyển đi đến nhà bếp, thấy An Kỳ đang giã gạo nếp.
"Bánh dày đã đủ rồi? Cô tự nấu cơm nếp à?" Mục Uyển kinh ngạc hỏi An Kỳ.
An Kỳ cong môi cười, vừa giã vừa nói với Mục Uyển: "Sở Giản rất thích ăn, tôi nghĩ làm thêm một ít để anh ấy ăn đủ, nói không chừng anh trai anh ấy cũng thích ăn. Tôi cũng phải lấy lòng người nhà của anh ấy chứ, sau này ra vào gặp mặt, cũng có thể khách sáo một chút. Hơn nữa tôi cũng phải rèn luyện, tôi phát hiện rèn luyện lực cánh tay như thế này cũng không tệ."
"Cô thích cậu ta đến vậy à?" Mục Uyển hỏi, không ngờ tới.
An Kỳ ngọt ngào mỉm cười: "Trước đây chỉ là hơi thích, nhưng bây giờ càng ngày càng thích."
"Cô làm nhiều chuyện vì cậu ta như vậy, nếu cậu ta không làm gì cho cô hết, cô sẽ đau lòng chứ?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
An Kỳ nhún vai, cười nói: "Tôi làm chuyện của tôi, anh ấy làm chuyện của anh ấy. Tôi làm không cần anh ấy đáp lại, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau lòng. Nếu anh ấy đối xử tốt với tôi, tôi sẽ càng thích anh ấy hơn. Nếu anh ấy không đối xử không tốt với tôi, tôi vẫn thích anh ấy. Ai bảo kiếp trước anh ấy đã cứu cả dải ngân hà chứ? Nhưng tôi tin rằng, nhất định sẽ có một ngày anh ấy thích tôi."