Chương 850: Anh Cưới Em
CHƯƠNG 850: ANH CƯỚI EM
“Tôi không hiểu, lời anh nói, ý là thế nào?”
Thẩm Diên Dũng im lặng, ánh mắt bỗng thay đổi như đã có quyết định của mình: “Một lúc nữa, cậu bảo bác sĩ mang thuốc tới phòng của tôi, bảo ông ấy đợi lệnh trong vòng 24 giờ.”
“Sao ạ? Đưa tới phòng của anh ạ?” Rosen khó hiểu.
Thẩm Diên Dũng bế Lưu San lên, đi ra bên ngoài.
Rosen rốt cuộc cũng hiểu, Thẩm Diên Dũng muốn đưa Lưu San về phòng mình.
Trong lòng anh ta xuất hiện cảm giác khác thường, không thể coi nhẹ, cúi đầu xuống.
Lưu San sau khi được truyền một bình glucose và một bình axit amin vẫn chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con đau, tay của con đau.”
Thẩm Diên Dũng nghe vậy liền giúp cô xoa bóp chỗ bị thương trên tay, vết thương đã để lại sẹo, sưng tấy, đỏ lên.
Lưu San bắt đầu khóc, lại lẩm bẩm: “Tôi không còn tay nữa.”
Thẩm Diên Dũng đau lòng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Sau này sẽ có, y học bây giờ phát triển, em không phải lo lắng chuyện này.”
Lưu San mím môi, nếm phải vị nước mắt mặn chát của chính mình, cô trở người, lại mê mê tỉnh tỉnh ngủ thiếp đi.
Thẩm Diên Dũng nằm xuống, ôm lấy eo cô từ phía sau, kéo cô vào lòng.
Bụng cô bây giờ phẳng lì không chút mỡ thừa, sờ lên phía trên cũng gầy đến nỗi chỉ thấy xương sườn.
Lưu San của anh ngày trước là một cô gái mũm mĩm, anh nhắm hai mắt lại, vùi mặt vào cổ cô.
Bọn họ rõ ràng đã gần gũi nhau tới vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy trái tim cô đang ở một nơi nào đó xa xăm không rõ.
Anh đã làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì không muốn tha thứ cho cô, chỉ là muốn cô yêu anh thêm lần nữa. Chỉ là anh không ngờ, cứ như vậy mà lạc mất cô.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lưu San tỉnh lại, nhìn sự thay đổi xung quanh mình, cô mơ màng ngồi dậy nhìn về phía cánh tay phải. Vẫn không có, xem ra cũng không có thay đổi gì xảy ra cả.
Cô lại chán nản nằm lại giường, nhắm chặt hai mắt.
Sau khi giải quyết xong công việc, Thẩm Diên Dũng về phòng thăm Lưu San, cô vẫn đang ngủ, rất yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi dường như không còn nghe cả tiếng trái tim đập nữa.
Lưu San cảm giác được có người tới, mở mắt nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: “Bây giờ tôi đang ở đâu?”
“Ở phòng tôi.” Thẩm Diên Dũng trả lời: “Em đói chưa? Tôi sẽ chuẩn bị cho em đồ ăn sáng mà em thích, em muốn ăn gì?”
Lưu San lắc đầu: “Tôi không đói.”
Thẩm Diên Dũng nhíu mày: “Em đã không ăn uống gì nhiều ngày rồi, định cứ thế mà chết đói sao? Em nghĩ em nhịn ăn mà chết thì tôi sẽ bỏ qua cho bọn Bạch Nguyệt?”
Lưu San buồn bực ngồi dậy: “Thẩm Diên Dũng, anh không thấy thế này rất mệt mỏi à? Bản thân anh cũng không vui vẻ gì, hà tất phải như vậy? Anh bây giờ vừa có tiền có quyền, vừa có danh vọng, có quyền lợi và thế lực mà người khác chẳng thể với tới, anh có thể vui vẻ hạnh phúc một cách dễ dàng, chỉ cần anh bằng lòng mà thôi.”
“Bấy lâu nay tôi vẫn luôn có quyền lực, nhưng vẫn luôn không có được trái tim em.” Giọng Thẩm Diên Dũng trầm xuống.
“Trái tim tôi thì tính làm gì, ngoại hình như tôi anh ra quốc lộ vơ đại cũng được một rổ, bây giờ tôi còn tàn tật. Thông minh tôi lại càng không có. Phẩm đức ư, tôi cũng chẳng có nhân phẩm gì nữa rồi. Anh muốn có trái tim của tôi, bản thân tôi còn cảm thấy nực cười. Tôi còn lớn tuổi, vóc dáng thì...”
“Anh cưới em.” Lưu San chưa nói hết lời, Thẩm Diên Dũng đã chen ngang.
Lưu San sửng sốt, nghĩ tới chuyện Thẩm Diêm Dũng đang nuôi bạn gái trong biệt viện, làm vợ anh chắc sẽ chẳng vui vẻ gì: “Anh không cần phải tự hạ thấp mình để trả đũa tôi, tìm một người yêu anh và anh cũng yêu người ta rồi kết hôn, anh mới hơn ba mươi tuổi, tháng ngày sau này còn dài.”
“Em muốn cưới ở nước nào? Nước A, nước B, hay nước D, nước M?” Thẩm Diên Dũng nhỏ giọng hỏi.
Lưu San im lặng, thở dài: “Anh cần gì phải như vậy?”
“Không cưới em, anh không vượt qua nổi khoảng trống trong kia trong lòng.”
“Cưới rồi thì sao, lại ly hôn ư? Hay là trong nhà có vợ, ngoài cửa có nhân tình, cả nhà đều vui?” Lưu San hỏi lại.
“Em để ý à?” Thẩm Diên Dũng không trả lời, hỏi ngược cô.
Lưu San không nói gì, cúi mi mắt.
Đúng là cô có để ý chuyện đó.
Thẩm Diên Dũng đã đụng tới cô bạn gái kia của anh, cô sẽ không chấp nhận anh.
Bây giờ Thẩm Diên Dũng muốn cưới cô, cô biết đó không phải vì yêu, e rằng lại gàng thêm dằn vặt. Cô thật lòng lo lắng mình sẽ kìm lòng không đặng mà nói ra bí mật.
“Thẩm Diên Dũng, anh buông tha cho tôi đi. Tôi chỉ còn có một mình, cũng đã chịu sự trừng phạt đáng phải nhận.” Mắt Lưu San đỏ hoe, cầu xin: “Sau này, chúng ta sống cuộc đời riêng của mỗi người, không liên quan gì tới nhau nữa.”
Thẩm Diên Dũng xoa đầu Lưu San, bỏ qua luôn sự chất vấn lẫn cầu xin của cô: “Mọi quyền hành của anh đều ở nước D và nước X, chúng ta tới nước D kết hôn đi.”
“Ôi.” Lưu San không biết nói gì với anh: “Anh coi lời tôi là gió thoảng phải không?”
Thẩm Diên Dũng cười đến nỗi hai mắt đều đỏ hết lên.
Thế giới này, cũng chỉ có cô dám ăn nói với anh như vậy.
Anh không muốn so đo, giết chết cô, bức cô chết, thì sao chứ!
Anh vẫn yêu cô, cô chết đi, anh không thể cam lòng: “Chúng ta ở bên nhau nhé.”
Lưu San không nói gì, nhắm hai mắt lại.
“Em không tắm sao, người em bây giờ có mùi hết rồi đấy.”
Lưu San không để ý tới anh nữa.
Thẩm Diên Dũng bế cô lên.
Lúc này Lưu San mới nhìn anh: “Anh muốn thế nào?”
“Muốn tắm cho em.” Anh bế cô về phía nhà tắm.
Lưu San thực sự muốn chửi thề, đau đầu, cũng không có sức lực mà giằng co với anh nữa.
Cô bị đặt vào bồn tắm.
Thẩm Diên Dũng tự tay chỉnh nước ấm, giúp cô xả nước, cởi quần áo.
Lưu San đề phòng nhìn anh, nhưng không ngăn lại.
Giúp cô cởi quần áo xong xuôi, anh gội đầu cho cô.
Lưu San cầm khăn tắm che người.
Bầu không khí rất khác thường, không ấm áp cũng không hài hòa chút nào.
“Có chuyện này anh muốn nói với em.” Thẩm Diên Dũng thấp giọng nói: “Giang Diệp chưa chết.”
Lưu San bỗng nhiên run lên, khiếp sợ nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: “Chú ấy chưa chết?”
Thẩm Diên Dũng nhíu mày nhìn ánh mắt kinh ngạc lẫn vui mừng của Lưu San, anh không hề thấy dễ chịu.
Anh không thích sự thân thiết này giữa Lưu San và Giang Diệp: “Anh muốn giết chết hắn, dễ như trở bàn tay.”
Lưu San mỉm cười: “Nghe được câu này của anh, có thể tin rằng chú vẫn còn sống. Tốt quá rồi, chú ấy bây giờ ở đâu, sống có ổn không? Tôi có thể gặp chú một lần không?”
Lưu San càng nói sắc mặt Thẩm Diên Dũng càng kém, anh trầm ngâm nói: “Em thật sự yêu hắn rồi sao? Xem ra anh khó lòng mà giữ hắn lại.”
Lưu San bỗng ý thức được, Thẩm Diên Dũng muốn hủy hoại cô vậy thì người cô càng để tâm, anh càng không bỏ qua.: “Tôi không yêu chú, tôi vẫn luôn coi chú là chú, giữa tôi và chú không hề có chuyện gì.”
“Sao cơ?” Ánh mắt Thẩm Diên Dũng có chút thay đổi, sợ mình nghe chưa rõ, muốn nghe thêm một lần nữa.
“Tôi và chú chưa từng xảy ra quan hệ, chú chỉ chăm sóc tôi như một đứa em gái.” Lưu San giải thích.
“Vậy ba năm trước, chính em nói với anh, em gả cho hắn là vì tình yêu.” Thẩm Diên Dũng hỏi lại, mơ hồ phát hiện ra điều gì đó...