Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1049: Cưng Chiều Của Anh, Chỉ Vì Đổi Lấy Một Lần Ngoái Đầu Nhìn Lại Của Cô​




CHƯƠNG 1049: CƯNG CHIỀU CỦA ANH, CHỈ VÌ ĐỔI LẤY MỘT LẦN NGOÁI ĐẦU NHÌN LẠI CỦA CÔ
Hạng Thịnh Duật buông đũa xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Mùa xuân đến rồi, là mua ăn rau dại, cá rừng, nấu một bữa món ăn dân dã làm tôi hài lòng, ngày mai tôi sẽ cho người đưa em rời nước."
"Anh bảo người đưa tôi đi cũng không có tác dụng, tôi gần bên phía chính phủ kìa." Mục Uyển sửa lại lời của anh ta.
Hạng Thịnh Duật tâm trạng chán ngán gật đầu: "Có thể thỏa mãn em."
Mục Uyển thở phào nhẹ nhõm một hơi, cong môi lên.
Loại chuyện này rất dễ dàng với cô, lúc còn trẻ, cô bị Hạng Tuyết Vy đuổi ra ngoài, đi theo bố, thường xuyên hái rau dại, còn có thể làm bẫy bắt gà rừng, chim rừng nữa.
"Nhưng mà, trong công viên của anh ngoài có cá rừng, rau dại các thứ, không có những món ăn dân dã khác, có thể lên núi săn bắn không?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: "Chuyện này đương nhiên càng tốt hơn, em có thể bắt được cái gì?"
"Anh để Hắc Muội đi theo tôi, tự nhiên có thể bắt được gì đó." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm Mục Uyển, gật đầu: "Có thể, muốn đi bây giờ à?"
"Ừm, nhưng mà, lúc trưa tôi không về được, buổi tối làm cho anh."
"Cần cái gì, súng săn?"
"Nếu có súng săn thì tốt nhất ."
"Nói xong, tôi cũng muốn đi săn bắn, tôi bảo Sở Giản chuẩn bị vậy." Hạng Thịnh Duật đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Chỉ chốc lát, Sở Giản đi vào.
Mục Uyển nhìn ra được anh ta rất bất mãn với cô, nhưng nghe mệnh lệnh của Hạng Thịnh Duật, không thể không đến đây, quái gở nói:"Bà chủ, mời đi theo tôi."
"Sở Giản, lúc trước Hạng Thịnh Duật muốn gả tôi cho Sở Nguyên, tôi cảm thấy tính cách của Sở Nguyên quái gở, lại còn yên tĩnh, thật sự không có tiếng nói chung, cho nên rất không thích quyết định này của Hạng Thịnh Duật, nhưng mà, tôi cảm thấy anh tốt hơn Sở Nguyên nhiều, hôm nào để tôi nói với Hạng Thịnh Duật, để anh cưới tôi là được." Mục Uyển cố ý trêu chọc Sở Giản.
Sở Giản mở to hai mắt, trên mặt đỏ lên, tức giận nói:"Cô đừng có mơ, tôi hoàn toàn không thích cô, ông chủ sẽ không để tôi cưới một người đẹp rắn rết như cô."
Mục Uyển nở nụ cười: "Anh sợ cái gì, đúng rồi, gọi tôi là rắn rết không hợp lắm, anh có biết bọ ngựa không?"
"Bọ ngựa cái gì?" Sở Giản vô ý thức lùi về sau mấy bước, đứng ở nơi cách ra Mục Uyển một chút.
"Sau khi bọ ngựa cái giao phối với bọ ngựa đực xong, bọ ngựa cái sẽ ăn luôn bọ ngựa đực." Mục Uyển cười nói.
Sắc mặt của Sở Giản từ đỏ biến thành trắng: "Sao cô lại hù người ta như vậy chứ."
"Cho nên, khách sáo với tôi một chút, để tâm trạng tôi tốt một chút, bằng không, dù sao cũng tìm đường chết, chắc chắn tôi sẽ tìm một cái đệm lưng, tôi cảm thấy anh thoạt nhìn nhiều thịt, có lẽ làm đệm sẽ rất thoải mái."
"Cô đừng đến hại tôi, cách xa tôi ra một chút, anh tôi đã bị cô hại chết rồi." Sở Giản nói, cúi đầu, đi nhanh về phía trước.
Ngoài cửa, có một chiếc xe đang đỗ.
Người lại xe chính là thuộc hạ của Sở Giản.
Sở Giản ngồi ở vị trí cạnh người lái, mặt siết chặt lại.
Mục Uyển ngồi xuống ghế sau xe, Hắc Muội mới vừa đi lên, đóng cửa lại, cửa đã bị thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật mở ra.
Hạng Thịnh Duật đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi ra lệnh với Hắc Muội: "Đi xuống."
Hắc Muội: ". . ."
Mục Uyển: ". . ."
"Anh bị bệnh, không nghỉ ngơi sao?" Mục Uyển ngạc nhiên hỏi.
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật xách Hắc Muội xuống.
Hạng Thịnh Duật ngồi ở bên cạnh Mục Uyển, khép khép quần áo lại: "Không phải bây giờ đang nghỉ ngơi sao?"
"Ngồi xe rất mệt." Mục Uyển nhắc nhở.
"Nói cũng phải." Hạng Thịnh Duật trực tiếp nằm xuống, gối lên trên đùi của Mục Uyển.
Mục Uyển không nói gì, đối diện với đôi mắt tà mị của anh ta: "Nếu đột nhiên phanh lại, tôi cũng không bảo vệ được anh, ngã xuống dưới thì đẹp lắm."
Hạng Thịnh Duật bình tĩnh nhìn cô: "Nếu em không muốn rời nước, cứ để tôi ngã xuống đi.”
Thốt ra lời này, cô thật đúng là không dám để anh ta ngã xuống, dù sao, có rời nước hay không, chỉ là một câu của anh ta.
Cô không muốn buông tha cho cơ hội tốt như vậy lần này, một khi cô trở thành phu nhân An Bình, lời nói quyền thế lớn rồi, chuyện có thể làm cũng nhiều hơn.
"Anh đúng là ngây thơ mà." Mục Uyển quở trách một câu.
Hạng Thịnh Duật cong môi, xoay người, ôm lấy thắt lưng của cô, nhắm hai mắt lại.
Xe chạy đi.
Mục Uyển nhìn về phía sau, hơn mười chiếc xe trùng trùng điệp điệp theo sát, ngay cả xe tải cũng có.
Anh ta thật đúng là không sợ để người khác biết hướng đi của mình, động tĩnh lớn như vậy.
Thuộc hạ của Sở Giản cũng thận trọng lái xe, cố ổn định hết mức, không phanh xe lại.
Một giờ, hai giờ. . .
Mục Uyển cũng mệt rồi, ngáp một cái.
Hạng Thịnh Duật mở to mắt, nhìn về phía cô, ngồi dậy, ôm lấy bả vai cô, đè cô xuống đặt lên đùi mình, bá đạo nhìn về phía trước: “Bây giờ đổi cho em nghỉ ngơi.”
Mục Uyển cũng không giãy dụa.
Cô biết, giãy dụa cũng không có tác dụng gì, có chút sốt ruột hỏi: "Chúng ta phải đi đâu, khi nào thì đến, đã qua rất lâu rồi, bây giờ cũng đã là buổi trưa, nếu thời gian không đủ, không được may mắn, sẽ không bắt được con mồi đâu."
"Gấp cái gì, làm người hài lòng rồi, chắc chắn ngày mai sẽ cho em đi." Hạng Thịnh Duật bình tĩnh nói.
Mục Uyển cũng không để ý tới anh ta.
Cô còn phải đi bắt con mồi, cho nên, tốt nhất là phải nghỉ ngơi lấy sức, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sở Giản nhìn về phía Hạng Thịnh Duật từ hướng kính chiếu hậu, bất mãn nhếch nhếch môi.
Hạng Thịnh Duật đúng là đối xử tốt với Mục Uyển, để cô ngủ trên đùi, quan trọng là, Mục Uyển còn không cảm kích.
Hạng Thịnh Duật như vậy, anh cũng sắp yêu luôn rồi, Mục Uyển đúng là một tảng đá cứng mà.
Lại qua một giờ nữa, xe ngừng lại, Mục Uyển mở to mắt, ngồi dậy, thấy phía trước là một nhà tiền chế được dựng lên.
Loại nhà này thường xuyên có thể nhìn thấy ở trên công trường.
Có người mở cửa xe ra.
Hạng Thịnh Duật xuống xe trước, cô đi theo phía sau anh ta vào trong nhà.
Trong nhà rất lớn, bày trí sạch sẽ, ngăn nắp.
Giường, sô pha, bàn trà, bàn sách, máy tính, TV, cái gì cũng có.
Hạng Thịnh Duật nằm trên sô pha, có mấy người đàn ông xách rương đi vào nhà.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía cô: "Em không đi săn thú sao? Đi vào với tôi làm gì, muốn ở với tôi à?"
Mục Uyển: ". . ."
Cô xoay người đi ra ngoài, cửa đóng lại phía sau cô.
Hắc Muội chạy tới: "Bà chủ, bà chủ, chúng ta đến đây làm gì vậy, muốn cắm trại dã ngoại sao?"
"Không phải." Mục Uyển nhìn về phía ngọn núi bên cạnh: “Hạng Thịnh Duật muốn ăn món dân dã, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, bây giờ phải đi săn thú."
"Bây giờ sao? Em ăn bữa sáng sớm, cơm trưa còn chưa có ăn, không ăn chút gì sao? Nếu không sẽ đói không có sức." Hắc Muội oán giận nói.
"Tôi hỏi một chút." Mục Uyển nói, nhìn hai người đàn ông Sở Giản mang theo đi tới.
Một người đàn ông trong đó, là người đàn ông vừa lái xe, một người là người đàn ông xách rương.
Trên tay Sở Giản còn xách hai cái túi.
Anh ta để túi xuống đất, nói với Mục Uyển:"Trong túi này có thứ hai người cần, cô muốn tới nơi xa như vậy để săn thú làm gì, biết thân thể của ông chủ vẫn chưa khỏi hẳn không? Nếu miệng vết thương nứt ra thì phải làm sao đây?"
Cô cũng không biết sẽ đến nơi xa như vậy, cho rằng chỉ đến trên núi gần suối nước nóng bắt vài thứ thôi.
Lười giải thích với Sở Giản.
Cô ngồi xổm xuống, mở một cái túi đen trong đó ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK