Chương 976: Nếu Nở, Phải Đợi Qua Đông Lạnh
CHƯƠNG 976: NẾU NỞ, PHẢI ĐỢI QUA ĐÔNG LẠNH
Cô không tin Hạng Thịnh Duật sẽ nói cho cô.
Anh là người đa mưu, thâm sâu khó lường, lúc nói kế hoạch này cho cô, chắc cũng là lúc thực hiện kế hoạch tiếp theo rồi, mà cô chỉ là một con cờ trong âm mưu của anh mà thôi.
Hạng Thịnh Duật nhìn ra được Mục Uyển không tin, nhếch môi: “Tôi nói là sẽ cho em biết, là sẽ cho em biết, nếu không, Hình Thiên đến nước M lần này, còn lâu mới thoát khỏi con đường chết.”
“Anh không thể giết anh ấy một cách quang minh chính đại được, anh ấy là tới thăm nước M.” Mục Uyển thăm dò.
Thăm ai? Hạng Thịnh Duật mở vòi nước, thử độ ấm, chầm chậm đáp: “Nếu tổng thống nước A chết ở nước M, vậy nhân dân nước A sẽ lên tiếng, vậy Quốc Vương bây giờ chắc chắn sẽ thất thế, đây mới là cơ hội của tôi.”
Hạng Thịnh Duật nói xong, liếc gương mặt của Mục Uyển, hơi nước lờ mờ, gương mặt của cô xinh đẹp diễm lệ, tự tin mà kiêu ngạo.
Mục Uyển mặt trắng bệch, mím môi nhìn anh.
“Anh có kế gì?” Mục Uyển hỏi, muốn nghe trước rồi phán đoán.
“Giờ tâm trạng tôi không được tốt, cởi quần áo ra đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhíu mày: “Tôi không tin anh làm xong là sẽ có tâm trạng tốt luôn, hơn nữa, lưng anh có vết thương, để vết thương hở ra sẽ không tốt, anh mang thuốc không, tôi bôi thuốc cho anh.”
Hạng Thịnh Duật nheo mắt: “Em cũng biết quan tâm tôi à?”
Mục Uyển rũ mắt, hàng lông mi dài che đi cảm xúc trong ánh mắt cô: “Nghe nói vết thương trên lưng anh có vì tôi, lòng tôi cũng không phải cỏ cây. Nhưng anh đợi tôi tắm xong đã, tôi vừa hoạt động nhiều, ra nhiều mồ hôi.”
Hạng Thịnh Duật ôm eo cô, kéo cô đến bên mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Cô biết, cô không thể trốn tránh được, nên nhìn thẳng vào mắt anh.
Hạng Thịnh Duật hôn lên môi cô.
Mục Uyển biết, nếu lùi bước hoặc phản kháng, Hạng Thịnh Duật sẽ không tha cho cô.
Con người, phải có lúc tiến lúc lùi, làm những việc mình không muốn, thực ra là vì muốn tốt cho mình mà thôi.
Cô nhắm mắt, không động đậy.
Hạng Thịnh Duật ấn gáy cô, kéo cô vào nụ hôn sâu, mạnh mẽ mà áp chế, như tính cách anh vậy, thâu tóm mọi thứ, cuồng vọng và kiêu ngạo.
Đúng thật vậy, anh có tư cách để cuồng vọng, cũng có đủ khí thế để kiêu căng.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, đến nỗi cô thở cũng khó khăn, môi tê dại, còn dài hơn làm việc đó nữa.
Cô đang nghĩ bao giờ mới dừng lại đây, đừng bảo anh cứ hôn vậy hai tiếng đồng hồ đấy chứ.
Anh nắm tay cô, đặt tay cô lên bụng anh.
Á… Mục Uyển muốn rút tay về, nhưng anh nắm chặt tay cô, không cho cô lùi lại.
Cô ảo não, chẳng lẽ lại cứ miễn cưỡng mà làm, vẫn không đảm bảo an toàn được, nhưng mà, nếu làm thế này mà giúp được anh, vậy chẳng phải là an toàn rồi sao.
Cô càng trốn, Hạng Thịnh Duật lại càng không tha cho cô.
Cô dằn lòng, học theo anh, cũng ấn lấy gáy anh.
Hạng Thịnh Duật nhếch môi.
Đây mới là Mục Uyển thật sự, như lúc nhỏ vậy, dù nhỏ bé yếu đuối, dù phải chịu định kiến của nhà họ hạng, cũng phải đấu với anh chỉ với sức lực nhỏ bé của cô, chứ không phải âm thầm trốn sau cái vỏ bọc, được Hình Thiên chăm sóc, mài mòn mất ý chí và lòng kiêu hãnh.
Anh hôn càng sâu hơn, như muốn hút đi linh hồn cô.
Mục Uyển cũng không muốn trốn tránh nữa, trốn tránh cũng vô ích, cuối cùng, cô sẽ phải như một con búp bê không có linh hồn, mặc anh làm gì thì làm.
So với việc bị người ta sắp đặt, thà cô tự tay khống chế.
Trận chiến này, từ trước khi cô về nước, đã từng nghĩ tới, cô muốn trở thành một vị tướng, bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, không thể cứ kiên định giữ gìn trinh tiết của mình như lúc trước được nữa.
Vô dụng, trong chiến trường, trong cái thế địch mạnh ta yếu, trinh tiết của cô chẳng là gì từ lâu rồi, đã mất đi cùng với sự vẩn đục từ lâu rồi.
Hơn nữa Hình Thiên cũng chẳng thương tiếc, trong lòng anh, chỉ có Bạch Nguyệt, cũng chỉ có Bạch Nguyệt là tất cả tín ngưỡng tinh thần của anh.
Cô không thể trở thành người phụ nữ Hình Thiên yêu, cũng không thể trở thành vợ cả đời của anh, đến tư cách là bạn bè ở bên cũng không có!!!
Cô hôn lại Hạng Thịnh Duật, giống như đang xả hết sự khó chịu trong lòng mình ra hơn, như cá bị mắc kẹt vậy, dùng hết tất cả sức lực của mình, chỉ để chạy thoát.
Hạng Thịnh Duật thở gấp, tuy nụ hôn của cô không có chút kỹ thuật gì cả, như lần đầu tiên vậy, nhưng anh lại có hơi thất thần.
Hạng Thịnh Duật ép lấy môi cô không rời, rất lâu sau, anh mới lộ ra biểu cảm mệt mỏi, u ám nhìn cô.
“Em yêu anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày nhìn cô, gương mặt bình tĩnh không biểu cảm, hô hấp lại hơi gấp gáp, bán đứng cảm xúc của anh.
Trong cơ thể như có hàng ngàn cơn sóng dữ, dội vào trái tim anh, cho đến khi anh run lên.
Anh lại hôn cô một lần nữa thật sâu.
Mục Uyển đau lòng nhìn về phía cửa, nhắm mắt lại.
Em yêu anh!
Ba chữ này, làm thì khó, mà nói ra thì dễ, dễ đến nỗi, làm cô bỗng nhiên cảm thấy, thật rẻ mạt.
Không đúng, tình yêu của cô không rẻ mạt, mà là luôn bị người ta ghét bỏ.
Kích động xong rồi, Hạng Thịnh Duật buông cô ra.
“Bây giờ tâm trạng thoải mái rồi, có thể nói rồi đúng không, kế hoạch của anh là gì.” Mục Uyển hỏi.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lại ánh lên tia sắc lạnh, nhếch khóe môi, bật cười, vô cùng giễu cợt, nắm lấy cằm cô: “Anh thật muốn làm chết em.”
Mục Uyển bình tĩnh nhìn cô: “Trước giờ em chưa từng sợ cái chết, cũng không có gì để lưu luyến, trên thế giới này, em vẫn luôn cô độc một mình, chẳng sao cả, anh biết mà.”
Hạng Thịnh Duật mím môi, nhìn cô chăm chú: “Mạng sống của em là của anh, em mà chết khi chưa có sự cho phép của anh, anh thề, anh sẽ hủy hoạt tất cả những thứ em để tâm.”
Anh ta buông cằm cô ra, kéo lại khóa quần, khóa lại, lạnh nhạt nhìn cô: “Là anh đề nghị Quốc Vương mời Hình Thiên tới, nếu em không muốn anh ta chết, thì bảo anh ta đừng đến.”
Anh ta lấy áo trên giá treo, mặc lên người, đi ra khỏi phòng tắm.
Mục Uyển rũ mắt, nhìn nước trong bồn tắm đã tràn hết ra ngoài, cô đóng vòi nước lại.
Cô không thể thuyết phục Hình Thiên đừng đến, người duy nhất làm được việc đó là Bạch Nguyệt.
Lúc nhỏ, cuộc sống của cô không được tốt, bị mẹ đánh, bị các cô trong nhà bắt nạt, bị Hạng Thịnh Duật bắt nạt, lúc đó cô chỉ hy vọng, có một bạch mã hoàng tử xuất hiện, đưa cô đi, từ đó về sau được sống một cuộc sống hạnh phúc, như trong truyện cổ tích vậy.”
Truyện cổ tích cũng chỉ là truyện cổ tích mà thôi, sống trong hoang tưởng, đến hy vọng còn không đủ.
Sau này mẹ và ba ly hôn, dù ba chẳng có gì, cô vẫn quyết tâm theo ba, vì cô quá muốn rời khỏi nhà họ Hạng, rời khỏi nơi âm u hãm hại người mà không chớp mắt này.
Trong lòng lạnh lẽo, dòng máu trong người như đã đóng thành băng.