Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1333: Nghĩ Kỹ Bản Thân Mình Muốn Làm Gì​




CHƯƠNG 1333: NGHĨ KỸ BẢN THÂN MÌNH MUỐN LÀM GÌ
An Kì gật đầu rũ mắt xuống, cảm thấy cảm xúc hiện tại của cô không đúng lắm, lấy sự thông minh của Mục Uyển hẳn là có thể nhìn ra điều gì.
Nhưng trên thực tế, kể từ lúc Mục Uyển biết trong phòng cô có đàn ông, đã nhìn thấy ra gì rồi đi.
Chỉ là cô không nói mà thôi.
Trong mắt An Kì có một cảm xúc kỳ lạ, nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển khẽ mỉm cười: “Phu nhân Lan Ninh đi rồi, trận chiến này chúng ta cũng không thắng, có muốn tiếp tục chơi game không? Thả lỏng tâm tình, nếu như cô cảm thấy áp lực quá lớn, có thể tìm Barney. Lúc tôi rối rắm nhất, không biết làm như thế nào, trong lòng cũng rất khổ sở, cũng không biết nên giữ hay buông, đau đớn đến nỗi như nghẹt thở, lúc tinh thần xuất hiện sự rối loạn đều là do Barney giúp tôi. Trên phương diện tâm lý học, cậu ta rất chuyên nghiệp, cũng không thua Bạch Nguyệt năm đó.”
“Tôi nghe nói cô Bạch Nguyệt đó rất lợi hại, bởi vì cô ấy có một người mẹ bị bệnh tâm thần, sau đó cô ấy cũng mắc một số chứng bệnh về thần kinh, chuyện này có phải là thật hay không?” An Kì tò mò hỏi thăm.
“Bác sĩ cũng không chữa được, lúc cô ấy chịu không nổi, có thể tự thôi miên chính mình. Thật ra tiềm thức của cô ấy rất mạnh mẽ, lúc cô ấy nhận thức được việc thôi miên sẽ phản kháng lại chính mình, cô ấy tự thôi miên chính mình, quên đi người mà mình yêu nhất, như vậy mới có thể sống thoải mái được.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Tại sao cô ấy phải thôi miên bản thân quên đi người mà cô ấy yêu nhất?”
“Có lẽ là quá đau khổ đi, mỗi ngày trải qua đều rối bời, trái tim giống như đã nứt ra, không ngừng chảy máu, hận không thể moi trái tim mình ra, chỉ cần tỉnh dậy thì sẽ như vậy. Thậm chí lúc cô ấy ngủ, cũng sẽ bị đau mà tỉnh dậy, nếu như không thôi miên chính mình, vậy cũng thật sự là sống không bằng chết.” Mục Uyển dâng lên nỗi thương xót: “Nhưng hiện tại cô ấy sống rất hạnh phúc, chồng của cô ấy rất tốt với cô ấy, rất ưu tú, cô ấy là một người phụ nữ sống trong tình yêu.”
“Thật ra tôi cảm thấy... thật sự yêu một người đàn ông, sẽ có cảm giác tê tâm liệt phế sao?” An Kì mơ màng nói.
Tầm mắt của Mục Uyển rơi vào trên mặt An Kì: “Vậy chỉ có thể chứng minh là cô không đủ thích Sở Giản.”
“Thích chứ, tôi rất rõ ràng cảm giác của mình, lúc anh ấy không thích tôi, từ chối tôi, tôi cũng tức giận, nhưng sau khi tức giận, nếu như tôi không chủ động thì anh ấy sẽ không phải là của tôi, tôi chỉ có thể nguôi giận và tiếp tục theo đuổi anh ấy, ha ha.” An Kì cười.
Mục Uyển không nói gì, cô rũ mắt xuống.
“Phu nhân.” An Kì gọi: “Cô cảm thấy cảm giác này của tôi không phải là thích sao?”
“Có thể là vậy, trải nghiệm của mỗi người là không giống nhau, bởi vì trải nghiệm khác nhau, sinh ra hoocmon và cảm xúc tình cảm cũng khác nhau. Bên cạnh đó, thời gian cô và Sở Giản quen biết nhau không dài, tính cách của cô và Bạch Nguyệt cũng hoàn toàn khác biệt, cách xử lý cũng khác nhau, ý nghĩ càng không giống nhau.” Mục Uyển nói.
“Bạch Nguyệt có tính cách gì, thật ra cô ấy rất nổi tiếng trong giới của chúng ta, cô ấy còn là thần tượng của rất nhiều người.”
“Cũng đã từng là thần tượng của tôi, thanh lịch, lý trí, coi trọng tình nghĩa hơn bất kỳ ai, cũng tuyệt tình hơn bất cứ kẻ nào. Làm việc rất cẩn thận, can đảm mưu trí, có một trái tim mềm mại, cũng có một tính tình kiên cường. Quan trọng là chỉ cần cô ấy muốn là có thể làm được, điểm này cũng có thể khiến rất nhiều người theo không kịp, cô ấy trước kia là một bác sĩ phụ khoa, nhưng bởi vì người mà cô ấy yêu nên cô ấy đã làm một công việc công chức, thậm chí sau này còn trở thành một nhà tâm lý học nổi tiếng, còn hiểu rõ tâm lý của tội phạm, thuật thôi miên, cũng không có ai bì nổi, là một huyền thoại.” Mục Uyển nói.
“Cô cũng là một huyền thoại ở trong mắt của tôi, cô đã từng là phu nhân thứ nhất của nước A, còn là phu nhân An Ninh của nước M. Trong tương lai cô sẽ là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, lợi hại hơn bà Lan Ninh không biết bao nhiêu lần.” An Kì giơ ngón tay cái tán dương.
“Huyền thoại Bạch Nguyệt đều dựa vào bản thân cô ấy, còn tôi là bám trên người của đàn ông, hoàn toàn không cùng cấp bậc với cô ấy.” Mục Uyển nói, xem nhẹ sự không thoải mái trong lòng, lấy điện thoại di động ra.
“Thật sự tôi không cảm thấy như vậy, cô cũng là dựa vào chính mình, nếu như không phải cô có tài hoa, thì những người đàn ông kia vì cái gì mà thích cô, bọn họ lại không ngốc, cũng không phải do ánh mắt không tốt, hơn nữa không phải là cô dựa vào nhan sắc, cũng có nhiều người phụ nữ đẹp hơn cô...” An Kì nhìn thấy Mục Uyển cụp mắt nhìn cô ấy, cô ấy đã ý thức được mình nói sai.
Cô ấy cười hì hì nói lại: “Ý của tôi là, thật ra phu nhân rất xinh đẹp, nhưng trên thế giới này cũng có rất nhiều người đẹp, có một số người giống như là được thiên sứ hôn, có một số người giống như rơi trên thân cây xương rồng, cô chính là loại người thiếu chút nữa đã được thiên sứ hôn...”
Mục Uyển nhẹ nhàng cười: “Thiếu chút nữa là được hôn à, sau đó không cẩn thận bị ngã vào cây xương rồng?”
“Không phải, tất nhiên là không phải, làm sao gương mặt xinh đẹp của cô có thể rơi trên cây xương rồng được. Hình Thiên và Hạng Thịnh Duật cũng không bị mù, chắc chắn là nhan sắc của cô vẫn ổn, bọn họ mới có thể thích cô, chủ yếu là cô Bạch Nguyệt kia quá đẹp...”
“Ý của cô là tôi không đẹp bằng Bạch Nguyệt.” Mục Uyển nói ra trọng điểm.
“Không không không, cô và Bạch Nguyệt đều có những đặc điểm riêng biệt, sắc đẹp của cô ấy phù hợp với thẩm mỹ bây giờ, sắc đẹp của cô chủ...phù hợp...là vẻ đẹp của tính cách, nó nổi bật hơn sắc đẹp, ha ha, ha ha ha, ha ha ha.” An Kì nhíu mày, cười ngốc, hơi lo lắng.
Mục Uyển không phải người hẹp hòi, cô cũng có thể tự hiểu được: “Cô ấy vốn đẹp hơn tôi.”
“Cũng không phải, cả hai đều rất đẹp, người nhân từ và người khôn ngoan, thẩm mỹ của mỗi người khác nhau mà thôi. Cá nhân tôi thì thích vẻ đẹp của phu nhân hơn, chính là rất cá tính, Bạch Nguyệt quá mềm mại, khiến mọi người muốn bảo vệ.”
“Nhưng trên thực tế, cô ấy mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, cô ấy thật sự là thần tượng của tôi, là người mà tôi luôn tôn thờ. Thôi dừng đề tài này ở đây đi, không cần phải nói nữa, chơi game không?” Mục Uyển nói, đi về phía chỗ ngồi.
An Kì nở nụ cười, lúc đầu muốn đi vào theo Mục Uyển, cô nghiêng mắt nhìn một người ở cách đó không xa, lông mày của cô vặn lại.
Còn cố ý đi theo cô, sợ cô không làm việc, hay là lo lắng cô phản bội?
Bộ Ngoại giao mà cũng có thể trà trộn vào được, cũng quá ngang ngược rồi.
Trong mắt cô hiện lên sự bực bội, cô rời tầm mắt đi vào trong, nhìn thấy hướng mà Mục Uyển đang nhìn, trong lòng căng thẳng: “Phu nhân.”
Mục Uyển ngập ngừng, do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng hỏi Mục Uyển: “Anh ta chính là người lúc trước xuất hiện trong phòng của cô”
An Kì rất khiếp sợ, cô hạ tầm mắt xuống.
“Nơi này không phải là chỗ mà người bình thường có thể vào, anh ta hành động rất tự nhiên. Trên thực tế thì anh ta đã sớm nằm trong tầm ngắm của người khác, cô muốn nói thì có thể nói, cô không muốn nói tôi cũng không ép buộc. Hạng Thịnh Duật sớm đã hoài nghi cô từ lâu, trước đây đã từng nói với tôi. Bản thân cô hãy tự hiểu rõ là mình phải làm gì.” Mục Uyển nói, rút điện thoại ra và ngồi vào vị trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK