Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 823: Hạnh Phúc Đang Vẫy Chào​




CHƯƠNG 823: HẠNH PHÚC ĐANG VẪY CHÀO
Lưu San ý thức được mình nói sai, nên ấp a ấp úng, nghĩ ra một lý do giải thích: "Thích một người thì bản thân sẽ không khống chế được."
Nói xong, chính cô cũng chột dạ, cô rút tay về, căng thẳng kéo quần áo mình.
Bạch Nguyệt nhìn thấy động tác nhỏ đó của Lưu San.
Lưu San không muốn nói ra nguyên nhân, nếu cô hỏi nữa sẽ chỉ khiến Lưu San càng bài xích.
"Nàng San, nếu ngày nào đó cậu cần giúp đỡ, cứ liên lạc với tớ, dù có phải xông pha khói lửa tớ cũng không tiếc." Bạch Nguyệt cam kết.
Vành mắt Lưu San ửng đỏ: "Ừ, cậu vào ở trước, sau đó nhắn địa chỉ cho tớ. Bây giờ tớ đi về nói với Giang Diệp. Chuẩn bị xong tớ sẽ liên lạc lại với cậu, cậu xem chúng ta hành động thế nào."
"Được, tớ sẽ thông báo với bên kia."
"Vậy tớ đi trước nhé." Lưu San nhăn nhó, đi về phía đường cái.
"San, lưu số điện thoại đã, sau này còn liên lạc." Bạch Nguyệt nói.
"Ôi!" Lưu San vỗ trán mình một cái: "Tớ ngốc quá, quên mất điểm quan trọng này, số của cậu là bao nhiêu?"
Bạch Nguyệt báo số di động cho Lưu San.
Lưu San nháy điện thoại tới, tiếng chuông reo một tiếng.
Bạch Nguyệt lưu số của Lưu San lại, nhìn Lưu San vội vã đi ra.
Trong ấn tượng của cô, Lưu San là một người không cẩn thận, không tim không phổi, thẳng thắn, tính cách thoải mái.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Hôm nay, Lưu San cứ ấp a ấp úng, từ ngữ mập mờ.
Bạch Nguyệt ở lại khách sạn gần đó nghỉ ngơi, trong đầu hơi rối rắm, nhưng lo bây giờ Cố Lăng Kiệt đang ngủ, nên cũng không gọi điện thoại cho anh.
Cô đứng dậy, đứng ở phía trước cửa sổ, gọi điện thoại cho Hình Thiên.
"Tiểu Nguyệt, có chuyện gì thế?" Hình Thiên dịu dàng hỏi.
"Bây giờ em đang ở nước D, em đã gặp Lưu San rồi, Lưu San nói sẽ dùng người của Giang Diệp cứu Thẩm Diên Dũng ra, lúc nào bên anh sắp xếp xong xuôi, em sẽ báo cho cô ấy."
"Tiểu Nguyệt, sau này em không cần lo, chuyện này em cứ xem như không biết, anh sẽ cho người liên lạc với bạn em."
"Hình Thiên." Bạch Nguyệt dừng lại, cô cảm thấy vẫn phải để Hình Thiên biết: "Lưu San đã kết hôn với Giang Diệp rồi."
"Cái gì, vậy ai sẽ kiềm chế Thẩm Diên Dũng." Đầu kia Hình Thiên rất kinh ngạc.
"Dù vậy, em và Lăng Kiệt vẫn hi vọng anh sẽ thả Thẩm Diên Dũng ra." Bạch Nguyệt nói.
Đầu kia Hình Thiên trầm mặc: "Hai người đã quyết tâm rồi à."
"Vâng."
"Được, anh đồng ý. Em gửi số của Lưu San cho anh, phía anh sẽ có người liên lạc với họ, em cũng không cần quan tâm nữa." Hình Thiên nói.
"Được." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, gọi điện cho Lưu San.
"Tiểu Bạch, tớ vẫn trên xe, cậu nói đi."
"Lưu San, sẽ có người liên lạc với cậu, anh ta phụ trách kế hoạch cứu viện." Bạch Nguyệt nói.
"Cám ơn cậu, Tiểu Bạch, nếu không phải cậu hành động, cả đời này Thẩm Diên Dũng cũng không thể được thả ra, cám ơn cậu, Tiểu Bạch." Âm thanh Lưu San hơi nghẹn ngào.
Bạch Nguyệt nghe ra được Lưu San vẫn rất thích Thẩm Diên Dũng, nếu không sẽ không kích động như vậy khi biết Thẩm Diên Dũng sắp được thả ra.
Lưu San là người nghĩ gì nói nấy, muốn làm gì thì làm đó, tại sao bây giờ lại biến thành người cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Bên này, cô giống như không có chuyện gì, chắc Lưu San cũng không có tâm trạng ôn chuyện cùng cô, cô vẫn nên về nước trước đã, bàn bạc với Cố Lăng Kiệt một chút thì sẽ không đến mức hoang mang thế này.
Cô lại đặt chuyến bay 14h chiều về nước A. Buổi trưa cô ăn ngon một chút, lên máy bay nhắn tin cho Cố Lăng Kiệt : "Khoảng 14 chiều nay em sẽ đến nước A."
Lên máy bay, cô lập tức nhắm mắt lại đi ngủ, tỉnh lại, rồi ngủ tiếp, mơ mơ màng màng, đến khi máy bay hạ xuống mới tỉnh hẳn.
Máy bay vừa hạ cánh, cô lập tức khởi động máy.
Tin nhắn điện thoại tới tấp.
Có của Hình Thiên, Cố Lăng Kiệt, Lưu San, Trương Tinh Vũ.
Cô gọi điện cho Cố Lăng Kiệt trước.
"Em tới rồi à?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Vâng, em không có hành lý ký gửi, bây giờ đang đi ra."
"Anh ở cửa ra vào."
Bạch Nguyệt mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cố Lăng Kiệt không phải một người hay nói, nhưng là một người hay làm.
Cô đi ra ngoài, liếc mắt đã thấy được anh.
Anh nhận hành lý trong tay cô, lo lắng: "Đi máy bay liên tục, em có mệt không?"
"Không sao, về cơ bản em ngủ suốt, anh hai đã tìm người liên lạc với Lưu San rồi, bảo em không cần quan tâm chuyện này." Bạch Nguyệt nói.
"Anh ấy có lo lắng của mình, em ra mặt quá nhiều, nếu bị người ta nắm được chỗ sơ hở không phải chuyện tốt, anh ấy đã có sắp xếp, có thể cứu Thẩm Diên Dũng ra là được."
"Việc của Lưu San..." Bạch Nguyệt muốn nói lại thôi: "Em không biết sẽ ảnh hưởng thế nào với Thẩm Diên Dũng, hơn nữa, em cảm thấy Lưu San có chuyện, hỏi lại không nói, anh có thể phái người giúp em đi điều tra không?"
"Được." Cố Lăng Kiệt đáp, anh ôm bả vai Bạch Nguyệt: "Thẩm Diên Dũng là người thông minh, cũng là người có mưu lược, em không cần quá lo lắng, vì lo lắng cũng vô dụng. Nếu Lưu San vẫn thích Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng biết phải làm sao?"
Bạch Nguyệt gật đầu, gọi điện cho Lưu San.
"Tiểu Bạch, cậu về nước rồi à?"
"Ừ. Người kia đã liên lạc với cậu chưa?"
"Phía Giang Diệp đã liên lạc, sau khi Thẩm Diên Dũng được cứu ra ngoài..." Lưu San dừng lại, không nói tiếp mà hỏi: "Bây giờ anh ấy vẫn khỏe chứ?"
"Lưu San, nếu như cậu thích anh ấy thì hãy ở bên anh ấy, nếu cậu không thích anh ấy thì đừng cho anh ấy hi vọng nữa, sau khi hi vọng mất đi thì sẽ tuyệt vọng, sẽ tổn thương lòng người, nếu cậu quyết tâm không muốn ở bên anh ấy thì cũng không cần quan tâm anh ấy nữa, không nên thương hại anh ấy." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Mắt Lưu San đỏ lên, phủ đầy sương mù, ngưng kết thành nước mắt, chảy xuống: "Anh ấy vì tớ mới bị bắt."
"Sau khi anh ấy được cứu ra, chắc sẽ trở về tìm cậu. Cậu nợ anh ấy một lời giải thích, nên đừng tránh né." Bạch Nguyệt nói.
"Ừ, vậy tớ cúp máy trước, tớ chuẩn bị ăn cơm tối." Lưu San nghẹn ngào nói, rồi cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt tựa vào vai Cố Lăng Kiệt: "Chúng ta không thể thay đổi người khác, có thể làm cũng chỉ có thay đổi bản thân, làm tốt việc của bản thân."
"Chuyện này để sau hãy nói, chúng ta về trước đi, Thủ Thủ rất nhớ em, sáng sớm đã tìm mẹ." Cố Lăng Kiệt chuyển chủ đề.
Nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Thủ Thủ, Bạch Nguyệt lập tức mỉm cười: "Lăng Kiệt, Thủ Thủ hãy còn nhỏ, cần được chăm sóc, việc sinh thêm một đứa bé nữa có thể từ từ hay không?"
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, khẽ gật đầu: "Còn nhiều thời gian."
Bạch Nguyệt cười, ôm eo anh cùng đi đến khu vực VIP.
Cô cũng không chờ được nữa muốn gặp Thủ Thủ.
"Anh đã xin, sắp xếp cho em chức tư vấn tâm lý, giờ làm việc là chiều thứ năm từ 12 giờ đến 5 giờ, thời gian khác em được tự do."
"Chức vụ thật nhàn."
"Không phải em nói muốn xây một nhà quân đội thuộc khu tập thể sao? Chuyện này cũng cần em đi làm, anh đã xin được đất xây dựng rồi, sau này, khi em bận rộn, nếu không chịu được thì nói với anh." Cố Lăng Kiệt chu đáo nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười, dường như cô nhìn thấy hạnh phúc đang vẫy chào mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK