Chương 837: Nâng Rượu Đưa Tiễn, Kiếp Sau Gặp Lại
CHƯƠNG 837: NÂNG RƯỢU ĐƯA TIỄN, KIẾP SAU GẶP LẠI
Đường Quốc Trung vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhìn Lưu San với ánh mắt phòng bị: “Cô nói thật chứ?”
“Một nhân vật lớn như vậy còn kiêng kị tôi, anh nghĩ xem, cũng phải có tí mặt mũi chứ, đương nhiên là thật rồi, anh tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản quá, đúng là đáng thương, tôi lừa anh để làm gì, ha ha.” Lưu San cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhìn đi, tòa nhà Thế Kỉ, đây là tòa nhà cao nhất nước D, tôi mà nhảy từ trên này xuống, chắc chắn sẽ chết.”
Đường Quốc Trung nhìn gương mặt Lưu San với ánh mắt thăm dò.
Lưu San thản nhiên nhìn lại anh ta: “Cho tôi gặp Giang Diệp đi, không cần phải lo về sau thế nào, tốt nhất là đừng để Thẩm Diên Dũng biết việc tôi gặp Giang Diệp, anh ấy sẽ không truy cứu anh, với khả năng của anh, thì hoàn toàn có thể làm được.”
“Cô thật sự chịu nhảy từ trên tòa nhà Thế Kỷ xuống?” Đường Quốc Trung nghi ngờ.
“Sống không bằng chết, tại sao không chết, tôi nói một lần cuối cùng, tôi làm được.” Lưu San bình tĩnh nói.
“Vậy để tôi sắp xếp, cho cô và Giang Diệp gặp nhau vào buổi tối, cô định nhảy lúc nào?”
“Sáng ngày mai đi, tôi thích màu xanh của bầu trời, không thích đêm đen, tôi sợ bóng tối, thích náo nhiệt, nhảy lầu ban đêm có hơi thảm thương.”
“Ngày mai quá lâu, tôi không đợi được đến ngày mai.” Đường Quốc Trung ra lệnh.
Lưu San thở một hơi dài như tích tụ đã lâu: “Hai đứa trẻ nhà tôi, mong anh giúp đỡ chúng.”
“Được.” Đường Quốc Trung sảng khoái đồng ý.
Cô cũng chẳng còn gì để tha thiết nữa.
“Haiz, buổi tối thì buổi tối, chết khó coi như vậy, vào ban đêm nhìn cũng không rõ, hơn nữa, ban ngày mọi người đi làm hết, buổi tối sẽ đông vui hơn, quyết định vậy đi.” Lưu San thoải mái nói, cô ghét nhất là phiền phức.
Cô nhớ lại Lưu San tràn đầy sức sống trong quá khứ, mỉm cười, không ngờ mình lại chết như vậy, ai mà biết được, trong cuộc đời này, chỗ nào cũng giấu bom đạn, chỉ cần bất cẩn chút là tiêu đời.
Tám giờ tối, Lưu San mặc đồng phục của Vô Hình, ẩn trong dòng người, đi gặp Giang Diệp.
Căn phòng giam giữ anh có điều kiện rất kém, chỉ có một chiếc giường, ngày đông lạnh như vậy, mà trên giường chỉ có độc một chiếc chăn mỏng, vừa đen vừa ẩm, ngoài ra chẳng có gì nữa.
Vành mắt Lưu San đỏ cả lên, đi tới trước phòng giam gọi: “Chú.”
“Nhóc con.” Giang Diệp trở mình bò dậy từ trên giường, xúc động đi tới song sắt, vẻ mặt vô cùng vui mừng: “Sao em lại tới đây? Tôi còn tưởng đời này sẽ không còn được gặp em nữa, không ngờ trước khi chết còn được gặp em một lần, tôi hài lòng rồi.”
Lưu San thấy cay cay mũi, mắt ngấn nước: “Nếu chú nói ra sự thật, có lẽ Thẩm Diên Dũng sẽ tha cho chú.”
“Tôi đồng ý với em sẽ không nói rồi, tôi sẽ không nuốt lời, hơn nữa, những tội danh mà bọn họ nói, đúng là thật, tôi không có gì để cãi, thắng làm vua thua làm giặc thôi, chẳng ai hoàn toàn sạch sẽ cả.” Giang Diệp rộng lượng nói.
“Nhưng chú đã rửa tay gác súng rồi, Giang Diệp, là tôi đã hại chú, đời này, tôi chỉ đành nợ chú, nếu còn kiếp sau, tôi nhất định sẽ trả lại hết cho chú.” Lưu San vừa khóc vừa nói.
Giang Diệp lau nước mắt trên má cô: “Em phải nhớ kĩ, kiếp sau, em là của tôi, ha ha, tôi ở kiếp sau phải cảm ơn tôi kiếp này rồi, nghĩ đến đây, tôi lại thấy vui.”
Lưu San bị chọc cười, nhưng trong lòng rất đau, nước mắt vẫn rơi không ngừng được.
Có vài lời, bây giờ cô không nói, sợ Giang Diệp sẽ buồn, cũng sợ Giang Diệp sẽ vì cứu cô mà nói ra hết sự thật.
Sự thật quá tàn nhẫn, nếu sự thật bị tiết lộ ra, cô không thể gánh vác nổi.
Thật ra, cô phải đi trước một bước rồi, cái mạng này, coi như đền cho Giang Diệp, nhưng bây giờ nghĩ lại lại thấy hơi tiếc, chỉ được gặp một lần, lấy mạng đền cho anh, cô nên lấy mạng cô cứu mạng của Giang Diệp mới phải.
Haiz, cô đúng là ngốc mà, không có tài ăn nói như Bạch Nguyệt, chắc cũng không thể thuyết phục được ngài Đường, đành phải chịu thiệt thôi.
“Tôi mang cho chú món vịt muối Nam Kinh mà chú thích ăn này, tôi làm món này là ngon nhất, còn mang cho chú một bình rượu vang nữa, rượu Château Lafite Rothschild 82 năm, bây giờ không uống thì còn đợi lúc nào nữa.” Lưu San cười hì hì nói, mở bình rượu vang ra.
Giang Diệp say mê nhìn cô: “Nhóc con, em nói đi, đừng lừa tôi, em có từng thích tôi không? Thích thật lòng ấy.”
“Tôi đã thích chú từ lâu rồi, còn viết hẳn vào nhật ký làm thế nào để dụ dỗ chú, nhưng bỗng kế hoạch thay đổi, tôi phải về nước, tình cảm vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.” Lưu San thẳng thắn nói, rót cho anh một ly.
Giang Diệp mỉm cười cầm ly: “Xem ra tôi xui xẻo thật đấy.”
“Xui xẻo bằng tôi à?” Lưu San không muốn nói những lời không vui, nên đổi chủ đề, nâng li.
“Chú, ly này tôi mời chú, cảm ơn năm năm nay chú chăm sóc cho tôi, khoảng thời gian này, tôi như được trở về bên ba mẹ, sống những ngày tự do tự tại, chú là mặt trời của tôi, chuyện may mắn nhất cuộc đời tôi, là được gặp chú.” Lưu San nở nụ cười.
“Những tháng ngày vui vẻ nhất của tôi, là những tháng ngày sống với em.” Giang Diệp uống cạn rượu trong ly.
“Chú, ly thứ hai, tôi cũng kính chú, cảm ơn chú đã bao dung cho tính tình của tôi, tôi lúc nào cũng nói chú, tôi xin lỗi nhé, cái miệng không giữ được.” Lưu San nâng rượu, uống cạn.
“Tính cách của em cũng tốt mà, lòng dạ ngay thẳng, muốn nói gì làm gì cũng rất thẳng thắn, sống cùng em rất thoải mái, tôi thấy rất thú vị, rất tốt mà.” Giang Diệp cưng chiều nói.
Vành mắt Lưu San lại đỏ cả lên.
Nếu ban đầu cô không cương quyết về nước, mà ở bên Giang Diệp, cô chắc chắn sẽ yêu Giang Diệp, tránh xa Thẩm Diên Dũng, cũng không có những thị phi sau này.
Trên thế gian này, việc khó nhất là sửa chữa sai lầm.
Lưu San nở nụ cười tươi sáng, che lấp đi nỗi tiếc nuối: “Ly thứ ba, tôi sẽ không bao giờ quên chú.”
Lưu San không nhịn được muốn khóc, nắm chặt ly rượu nâng lên, một hơi uống hết rượu trong ly.
Giang Diệp vẫn nhìn thấy nước mắt của Lưu San, anh uống rượu, dịu dàng nói: “Nhóc, em phải sống thật tốt, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải sống cho thật tốt, chỉ cần trái tim muốn tự do, thì sẽ không thứ gì trói buộc em được, nếu tôi trên trời có linh, tôi sẽ phù hộ cho em.”
Lưu San mỉm cười.
Cô sẽ chết trước mặt anh, nếu cô trên trời có linh, cô sẽ phù hộ cho anh.
Nhưng, thực ra thì, bọn họ đều sẽ chết.
Lưu San rót rượu cho cả hai: “Ngày hôm nay tạm biệt, không biết bao giờ mới gặp lại, chú, tôi xin lỗi, tôi quá vô dụng, không cứu nổi chú.”
“Ha.” Giang Diệp giơ tay ra, xoa đầu cô: “Là tôi có lỗi với em, làm em áy náy đau lòng, nhóc à, không sau đâu, em ở bên tôi năm năm, tôi đã vui lắm rồi. Đừng cảm thấy áy náy, tôi không trách em, em cũng đừng trách mình, em phải sống thật vui vẻ.”
Giang Diệp càng nói vậy, cô càng buồn.
Nhưng cô cũng hiểu, cô càng buồn, Giang Diệp càng không yên tâm.
Cô phải điều khiển cảm xúc mình: “Ly cuối cùng, coi như là ly đưa tiễn cuối cùng.”
Lưu San ngẩng mặt, uống ly rượu mà như tu.