Chương 1198: Anh, Thật Sự Thông Minh Lắm Đấy!
CHƯƠNG 1198: ANH, THẬT SỰ THÔNG MINH LẮM ĐẤY!
Trước kia, cho dù Hạng Thịnh Duật có đối xử tốt với cô như thế nào, cô đều cảm thấy, có lẽ đó là một mưu mô gì đó của Hạng Thịnh Duật, muốn cô yêu anh, sau đó sẽ hủy diệt cô.
Vì vậy, từ trước đến nay cô đều không tin anh sẽ thích cô, cũng không có lí do để thích cô, dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng là quan hệ thù địch.
Nhưng mà, lần này, cô thật sự cảm thấy, Hạng Thịnh Duật, có lẽ thật sự thích cô.
Vì sao?
Dáng vẻ của cô không phải dạng xuất chúng, tính cách cũng không phải tốt nhất, đến cả thân phận bối cảnh cũng là do anh cho cô.
“Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển kêu tên anh, cố ý nói: “Đột nhiên em không muốn đi đến đó ăn nữa, em thấy muộn lắm rồi, em cũng đói rồi, tối nay chúng ta đến đó ăn cũng được, bữa trưa, em muốn ăn lẩu, đã rất lâu em chưa ăn lẩu rồi.”
“Lẩu à, được.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh với Sở Giản: “Gần đây chỗ nào có quán lẩu không. Cậu tìm người đi bao cả quán đi.”
Mục Uyển nhíu mày, tim đập nhanh hơn: “Em không muốn bao trọn, không phải anh nói là có thể công khai sao?”
Hạng Thịnh Duật không chỉ không tức giận, trong ánh mắt còn có ý cười: “Em thật sự muốn chúng ta công khai?”
“Anh thật sự muốn công khai?” Mục Uyển hỏi: “Như vậy thì quan hệ giữa anh và Lan Ninh phu nhân sẽ trở nên quyết liệt, bà ta sẽ không giúp anh đạt được đế vị nữa.”
“Chỉ là một Lan Ninh phu nhân, anh không thèm đặt trong mắt, không giúp nữa thì thôi, anh không quan tâm.” Hạng Thịnh Duật cuồng ngạo nói, cũng rất phù hợp với tính cách của anh, vẫn luôn kiêu căng như vậy.
Mục Uyển bỗng nhiên thấy cảm động: “Anh không muốn làm hoàng đế nữa?”
“Muốn, đương nhiên muốn, cuộc sống nên có mục tiêu, mới có thể không ngừng tiến về phía trước, nhưng mà, không cần vội, một ngày nào đó anh nhất định sẽ là đế vương. Hoa Cẩm Vinh tuổi tác đã lớn rồi, chỉ có một vị công chúa, không có đứa con nào khác, rồi sẽ có ngày ông ấy lực bất tòng tâm, nhưng anh thì khác, còn trẻ, sau này cũng sẽ có rất nhiều con, anh sợ gì chứ.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
Đột nhiên Mục Uyển cảm thấy rất ngưỡng mộ tính cách này của anh, tùy ý, như vậy, ít nhất anh không phải chịu đựng quá nhiều, có thể nâng lên cũng có thể buông xuống, sẽ không có chấp niệm.
Không giống như cô, không thể cầm lên cũng không thể đặt xuống, luôn giày vò chính bản thân mình: “Chúng ta đi đến ven hồ ăn lẩu đi, em bảo An Kỳ và Lã Bá Vĩ đi mua đồ ăn, ăn lẩu không cần chuẩn bị quá lâu, rất nhanh thôi.”
“Em muốn đến ven hồ trong vườn ăn lẩu?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển gật đầu.
“Nghe theo em vậy.” Hạng Thịnh Duật nói với Sở Giản: “Đi đến ven hồ trong vườn.”
Mục Uyển gọi điện thoại cho An Kỳ, bảo cô đi cùng Lã Bá Vĩ chuẩn bị thức ăn.
Không lâu sau, bọn họ đã đến ven hồ, Mục Uyển lấy nồi bốn ngăn mang ra, đổ vào những loại nước dùng khác nhau, có cay, có chua, có tươi, có thanh đạm.
An Kỳ và Lã Bá Vĩ vẫn chưa về, Mục Uyển pha trà cho Hạng Thịnh Duật: “Trước kia em từng nghe một câu nói, những người hạnh phúc đều giống nhau. Nhưng những người bất hạnh lại có nỗi khổ riêng của họ, anh cảm thấy có đúng không?”
“Đương nhiên là không đúng, em cảm thấy anh có hạnh phúc không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Hạnh phúc, anh muốn có cái gì thì có cái đó, có ba mẹ, có quyền lực, có phụ nữ, có anh em, có bạn bè, còn có tiền tiêu không hết, những thứ này đều là tiêu chuẩn của anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười: “Vậy em cảm thấy Hình Thiên có hạnh phúc không?”
Ánh mắt của Mục Uyển khẽ ngừng lại: “Không, người phụ nữ anh ta yêu, lại là vợ của anh trai anh ta, mỗi ngày anh ta sống trong quyền lực, nhưng lại không ngừng bị người khác tính kế, mỗi ngày đều sống trong bất an, nhưng cũng không đến mức thảm hại, dù sao, anh ta có rất nhiều những thứ mà người khác không có, năm mươi năm mươi thôi.”
“Anh cảm thấy, có hạnh phúc hay không, đều do bản thân mình, có người kiếm 3 tỷ vẫn cảm thấy chưa đủ, đương nhiên sẽ thấy không hạnh phúc, có những người chỉ cần kiếm được 30 triệu cũng đã thấy hạnh phúc rồi, có những người cảm thấy chồng nhất định phải nghe lời mình, mỗi tối đều phải trở về trước sáu giờ, mỗi năm còn phải nộp lương 300 triệu mới cảm thấy hạnh phúc, có những người chỉ cần chồng còn sống là đã hạnh phúc rồi. Hạnh phúc hay không, không chỉ liên quan đến hoàn cảnh, mà còn ở tâm thái của mỗi con người.” Hạng Thịnh Duật nói, khẽ cười, dáng vẻ kiêu ngạo giống như bình thường.
Nhưng, Mục Uyển cảm thấy rất có đạo lý.
Cô cảm thấy bản thân mình không hạnh phúc, chỉ là vì cô muốn có được quá nhiều.
Cô muốn mình có ba mẹ, nhưng ba mẹ cô đã chết rồi.
Cô muốn chăm sóc anh Trần Húc của mình, nhưng anh Trần Húc cũng chết rồi.
Cô muốn Hình Thiên yêu cô, nhưng Hình Thiên không thể nào yêu cô.
Cô muốn có bạn bè, nhưng hình như, không có ai cả.
Những thứ mà cô muốn có, đều không có, vì vậy cô cảm thấy mình bất hạnh, đáng thương, vẫn còn giả vờ mạnh mẽ, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ bất hạnh của cô.
Nhưng cô không thấy vui vẻ, cô cảm thấy buồn và đau lòng.
Những thứ này, cho dù có ngụy trang, cho dù có phủ nhận, vẫn bị người khác nhìn thấu.
Nếu cô nỡ từ bỏ những thứ này, thì cô cũng đã từ bỏ rồi.
Cô không có ba mẹ, không có bạn bè, không có người yêu, không có, cái gì cũng không có.
“Hình như anh nói rất có lí.” Đây là lần đầu tiên Mục Uyển bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy.
“Có bao giờ anh nói chuyện mà không có lí đâu.” Hạng Thịnh Duật vui vẻ, khẽ nhéo vào mũi cô: “Chiều nay, bên truyền thông sẽ công bố tin tức màn cược của em và Phó Hâm Ưu, em là đi hạ giá, còn Phó Hâm Ưu đi ngăn cản SHL hạ giá, chỉ cần màn cược này bắt đầu, chính là thắng lợi của em rồi.”
Mục Uyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng vậy, đứng trên lập trường của quốc gia và công dân, chỉ cần có thể giảm được giá của dầu mỏ, chính là lợi cho nước cho dân rồi.
Cô là đi đàm phán hạ giá, nhưng Phó Hâm Ưu lại ngăn cản việc này, vì vậy, tất cả mọi người sẽ ghét bỏ Phó Hâm Ưu, cho dù Phó Hâm Ưu có giành chiến thắng, cũng sẽ bị luận tội, danh hiệu phu nhân này không nhất định cho cô ta được nữa, hơn nữa danh tiếng hiện có của cô ta sẽ bị ảnh hưởng, tiền đồ mờ mịt.”
Nhưng cô thì khác, trước kia lúc cô rửa oan, có thể vẫn có một số người còn nghi ngờ, nhưng lần này, nhân dân sẽ giúp cô rửa oan, sẽ là chuyện tốt chấn động đầu tiên từ khi cô làm phu nhân, từ nay về sau, cô có danh tiếng, địa vị cũng sẽ không bị lung lay.”
“Anh, thông minh thật sự luôn đấy!” Câu nói này, là lời nói thật lòng của Mục Uyển.
Quả thực ai đứng về phía Hạng Thịnh Duật, sẽ có quả ngon trái ngọt để ăn.
Anh thật sự quá thông minh, không ai có thể so sánh với anh.
Hạng Thịnh Duật rất hưởng thụ sự khen ngợi của Mục Uyển: “Bây giờ em mới phát hiện à, không phải lúc nhỏ em vẫn luôn không phục anh sao?”
“Hồi nhỏ thành tích của anh không tốt bằng em, đương nhiên là em không phục.” Mục Uyển phản bác.
Hạng Thịnh Duật cốc nhẹ đầu Mục Uyển: “Thành tích không phải là tất cả, thành tích chỉ đại diện cho một phần mười của bộ não này thôi, vẫn còn chín phần mười em không phát hiện ra, bởi vì trong đầu em chỉ có thành tích.”
Nói cách khác, cô vẫn kém anh chín phần mười.
Mục Uyển: “…”
Vậy mà Hạng Thịnh Duật lại cười: “Bây giờ em hiểu rõ, vì sao thành tích của em lại không tốt bằng em, nhưng lại càng khiến ông thích em hơn rồi chứ?”
Cô hiểu rồi, lúc đó cô rất hoang mang, rõ ràng là thành tích của cô tốt hơn Hạng Thịnh Duật, nhưng sao người lớn lại đều thích Hạng Thịnh Duật hơn?
Lúc đó cô còn tưởng rằng là do xuất thân của mình, hóa ra, khiến người khác thích chỉ là một phần mười khả năng khác của anh…