Chương 306: Tha Hương Gặp Cảnh Cũ
CHƯƠNG 306: THA HƯƠNG GẶP CẢNH CŨ
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, khẽ cười: “Chào buổi sáng.”
Bạch Nguyệt thả dây thang xuống, rồi trèo xuống, nắm chặt cánh tay anh, nghiêm túc nói: “Cố Lăng Kiệt, em nghĩ kỹ rồi, chúng ta giờ đã có đủ trúc dùng, cũng có thể ăn đủ thức ăn hai mươi ngày, làm một cái bè to một chút, chỉ cần có đủ nước, chúng ta nhất định có thể quay về được.”
Cố Lăng Kiệt chăm chú nhìn cô, vẻ mặt không hiểu: “Em muốn quay về à?”
Bạch Nguyệt cảm thấy anh hỏi câu này thật lạ: “Anh không muốn quay về à?”
“Thực ra, trôi nổi trên biển, đặc biển là những biển sâu, không có các thiết bị hiện đại hóa thì rất dễ bị chìm xuống biển, còn phải xem vận may của chúng ta, có gặp phải sóng gió lớn gì không, có gặp sóng ngầm nào không, đá ngầm nào không, vân vân, lần trước chúng ta chỉ gặp phải mưa to, thời gian lại ngắn, cũng suýt mất mạng rồi.” Cố Lăng Kiệt giải thích nói.
“Lần trước chúng ta chỉ có ván gỗ, đã kiên trì được hai đêm một ngày, lần này chúng ta làm một cái bè thật chắc chắn, to một chút, sau đó tiếp tục dùng thêm ván gỗ, hai tầng bảo vệ, trôi trên biển năm sáu ngày nói không chừng có thể gặp được tàu, chúng ta sẽ được cứu.” Bạch Nguyệt muốn thuyết phục được Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt xoa đầu Bạch Nguyệt, vẻ mặt dịu dàng lại: “Anh cảm thấy bây giờ những ngày sống trên đảo cũng rất tốt, coi như là đang đi nghỉ đi, không có gì trói buộc, ăn những đồ biển quý giá tự nhiên, cũng không có ai làm phiền cuộc sống của chúng ta, cho dù bị làm phiền, cũng là lúc chúng ta trở lại với cuộc sống hiện đại, tùy ý mà an, thuận theo ý trời.”
“Lỡ đâu em chết thì sao?” Bạch Nguyệt sốt ruột, buột miệng nói ra.
Cố Lăng Kiệt cười: “Yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không thể chim chóc dã thú làm hại đến em, cho dù em thật sự chết trước mặt anh, anh cũng sẽ đi theo em, sẽ không để em một mình rời đi.”
Cô sợ chính là chuyện anh đi theo cô.
“Nếu như bị bệnh thì sao?” Trong mắt Bạch Nguyệt là tầng sương mờ, cô hỏi.
“Chẳng phải em là bác sỹ sao? Hơn nữa, có những loại cây thuốc anh biết, bình thường gặp được sẽ trữ để đó, đề phòng lúc cần đến, nếu là bệnh nặng, thì phải xem ý trời, sống, trước khi bị bệnh nặng chúng ta đã quay về cuộc sống hiện đại rồi. Nếu đã đến rồi thì an tâm mà ở lại.” Cố Lăng Kiệt trấn an cô.
Nếu như, cô không chết nhanh, mà sống rất lâu thì cô rất muốn mãi mãi sống ở trên đảo này với anh.
Chỉ là, không có nếu như.
“Cố Lăng Kiệt, em muốn quay về, em có tâm nguyện chưa hoàn thành.” Bạch Nguyệt khẩn cầu nói, lắc lắc cánh tay Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng thở dài: “Được, em muốn quay về thì chuẩn bị đi, nhưng mà, thức ăn của chúng ta là đồ sống, em có ăn được đồ sống không? Ngoài ra, chúng ta cần chuẩn bị đủ nước, với lượng bình nước khoáng trước mắt mà nói, cho dù có đổ đầy thì cũng không đủ cho chúng ta dùng.”
“Chuyện này em cũng từng nghĩ rồi, chúng ta dùng trúc làm một con thuyền, thuyền to một chút, dài khoảng ba mét, rộng mét sáu, cao mét rưỡi, sau đó lấy một ván gỗ đặt lên nóc làm nóc thuyền, ở dưới đáy thuyền thì lót vài tầng đá, sau đó có thể nhóm lửa trên tầng đá đó, chúng ta dùng để đun thức ăn, cũng có thể chế nước uống.” Bạch Nguyệt tưởng tượng nói.
“Giữa các thanh trúc sẽ có khe hở, đặc biệt là bị sóng biển đánh trên biển, sẽ có nước lọt vào, rất nhanh, thuyền của chúng ta sẽ chìm, cho dù không nhanh, thì cũng không chống đỡ được một ngày, gặp phải thời tiết mưa to gió lớn, chắc sẽ chỉ còn lại ván gỗ hoặc phần đáy.” Cố Lăng Kiệt phủ định nói.
“Vỏ cây cũng có thể chống nước, thuyền chúng ta làm hai tầng, rồi lót vỏ cây vào giữa, như vậy có thể chống nước rồi.” Bạch Nguyệt kiến nghị nói.
“Không có vỏ cây nào đủ phủ kín được ả cái thuyền, giữa các vỏ cây cũng sẽ có khe trống, chỉ cần có một khe hở thôi, nước cũng lọt vào được, cho nên, từ xưa tới nay, thuyền chúng ta thấy chỉ có làm từ gỗ, không có cái nào làm từ trúc, ngoài bè trúc, bè trúc cũng gần giống với ván gỗ.” Cố Lăng Kiệt kiên nhẫn giải thích.
Bạch Nguyệt khẽ cúi mi, không che giấu được sự thất vọng trong mắt.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô: “Hay là thế này đi, chúng ta chờ vận may, nếu có cơ hội gặp được một cây to chọc trời, gỗ khá nhẹ, có thể làm ra một con thuyền nhỏ, chúng ta chặt cây làm thành thuyền rời khỏi đây.”
“Những cây to như thế, chỉ dựa vào sức chúng ta, có chuyển được không?” Bạch Nguyệt hoài nghi nói.
Cố Lăng Kiệt vuốt mũi Bạch Nguyệt, nói: “Ngốc ạ, nặng như thế, sau khi chúng ta làm thành thuyền nhỏ, thì chuyển thuyền là được, trong thời gian này, tích trữ đồ ăn nước uống, nhóm lửa trên thuyền, điều kiện chắc không cho phép.”
“Thuyền gỗ nếu bị sóng biển đánh có khi nào bị lật không?” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Tàu thuyền nào cũng có khả năng bị chìm, huống hồ là thuyền nhỏ, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị, mọi thứ còn cần xem ý trời.”
Bạch Nguyệt gật đầu, khẽ than một tiếng.
Cô chắc chắn là phải rời đi, ở lại, Cố Lăng Kiệt sẽ cùng chết với cô, rời khỏi đây, cô chỉ cần nói là ra nước ngoài gì đó, không để Cố Lăng Kiệt biết cô chết, đợi qua vài năm, anh sẽ dần quên cô thôi.
“Đi thôi, chúng ta súc miệng, ăn sáng xong còn vào rừng.” Cố Lăng Kiệt nắm tay Bạch Nguyệt đi.
“Buổi sáng ăn gì cơ?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt: “Chúng ta hình như không có mồi lửa, không có củi lửa.”
Cố Lăng Kiệt cũng nhớ ra: “Vậy thì vào rừng, tìm ít rau dại, tìm củi lửa, thuận tiện xem xem có cây cao chọc trời nào không.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt cầm một cái túi ni lông lên, đi theo phía sau Cố Lăng Kiệt.
Bởi vì giấc mơ tối qua mà tâm trạng cô vẫn chùng xuống.
Cố Lăng Kiệt ngồi xuống, hái một lượng lớn nấm màu cà phê, rồi cho vào túi Bạch Nguyệt đang cầm.
Anh thấy Bạch Nguyệt tâm trạng bất ổn: “Sao thế? Em có tâm sự à?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Chỉ là bụng em không thoải mái thôi, nấm trong tay anh có thể ăn được à? Em nghe nói, trong rừng có rất nhiều nấm độc.”
Cố Lăng Kiệt đau lòng nói: “Lát vữa về em lên giường nằm nghỉ đi, những chuyện khác cứ để anh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng xuống khỏi giường.”
Bụng Bạch Nguyệt quả thật không thoải mái, cô gật đầu, nói: “Xin lỗi anh, làm vướng chân anh rồi.”
“Sao có thể chứ? Không thoải mái thì nghỉ ngơi, như thế thì không phải là làm vướng chân anh đâu”
Cố Lăng Kiệt phụ trách tìm rau dại, Bạch Nguyệt giúp hái rau.
Bọn họ đi ngắt một tiếng rưỡi, đã ngắt được cả một túi đầy, chuẩn bị quay về.
Cố Lăng Kiệt đột nhiên dừng chân, quay người lại.
“Sao thế?” Bạch Nguyệt căng thẳng lên.
“Có gà rừng, Tiểu Nguyệt, em đi phía sau anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, đặt túi ni lông xuống đất, lao về phía trước mặt.
Gà rừng cảm nhận được nguy hiểm, vừa chạy vừa bay trốn mất.
Cố Lăng Kiệt sợ Bạch Nguyệt không theo kịp, không dám chạy quá nhanh, đuổi theo gà rừng mười mấy phút đồng hồ.
Cố Lăng Kiệt quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt, thấy cô vất vả theo sau, anh không muốn cô đuổi theo quá mệt, đang định từ bỏ.
“Cố Lăng Kiệt, anh nhìn kìa.” Bạch Nguyệt chỉ vào phía trước mặt.
Cố Lăng Kiệt nhìn theo hướng Bạch Nguyệt chỉ, ở phía không xa, có một căn nhà trúc hai gian.
Vừa nhìn là biết do người làm.