Chương 1273: Điều Cô Muốn Là Tình Cảm
CHƯƠNG 1273: ĐIỀU CÔ MUỐN LÀ TÌNH CẢM
Hoa Cẩm Vinh cũng áy náy với phu nhân Lan Ninh. năm đó, ông cũng nghi ngờ Phó Hâm Ưu là con của mình, nên mới đi làm giám định ADN, nhưng ông không ngờ con của họ lại bị người khác đánh tráo.
"Bà muốn tôi làm thế nào?" Hoa Cẩm Vinh hỏi.
"Ông làm hoàng đế của ông, ông không cần phạm sai lầm, nhưng tôi muốn làm chủ nội các, ông phải giúp tôi, tôi là phu nhân Lan Ninh, lại là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, để tôi ngồi vào vị trí đó cũng không có gì không được." Phu nhân Lan Ninh nói.
"Vị trí chủ nội các phải được bầu ra, tôi không thể trực tiếp bổ nhiệm." Hoa Cẩm Vinh khó xử nói.
"Ông có thể, ông là Hoàng đế, trước kia chủ nội các đều là Hoàng hậu, nhưng bây giờ Hoàng hậu đã qua đời, nội các không thể một ngày vô chủ. Ông bổ nhiệm cho tôi cũng không có gì đáng trách, trước kia tôi cũng rất có địa vị ở nội các, chỉ đứng sau Hoàng hậu mà thôi, tất cả chẳng qua là thuận theo tự nhiên mà thôi." Phu nhân Lan Ninh nói xong, ánh mắt tỏ vẻ oán hận: "Trừ phi, ông không sẵn lòng."
"Thanh Quân." Hoa Cẩm Vinh kêu lên, nhìn càng thêm tiều tụy: "Bà đã từng nghĩ, một khi tôi bổ nhiệm bà làm chủ nội các, phía Hạng Thịnh Duật sẽ gây ra chuyện gì hay không? Họ chắc chắn sẽ công kích bà, không bằng bà hãy tu thân dưỡng tính, giữ lấy mình."
"Bây giờ không phải là vấn đề tôi giữ mình nữa, mà là nếu tôi ở thế hạ phong thì sẽ bị chèn ép khắp nơi, chuyện lần này, có thể đẩy hết lên người Phó Hâm Ưu, tôi có thể trở nên vô can."
"Vậy trước tiên bà hãy tẩy sạch đã, tẩy sạch rồi tôi sẽ bổ nhiệm bà làm chủ nội các." Hoa Cẩm Vinh bất đắc dĩ nói.
"Hãy nhớ kỹ lời ông vừa nói." Phu nhân Lan Ninh xoay người, đi ra khỏi hoàng cung.
*
Nhà họ Hạng.
Mục Uyển ăn sáng xong, nghỉ ngơi một chút, rồi cùng Hắc Muội chạy bộ dọc bờ hồ, đang chạy thì gặp phải Lục Bác Lâm không thể chạy nổi.
Mục Uyển có kích động muốn co giò chạy.
Nhưng lại nghĩ, sau này cô sẽ kết hôn với Hạng Thịnh Duật, Lục Bác Lâm chắc sẽ kết hôn với Hạng Tuyết Vi, mọi người vẫn là thân thích, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, bây giờ trốn tránh tức là chột dạ, sau này gặp mặt cũng xấu hổ.
"Uyển Uyển." Lục Bác Lâm gọi cô. Anh ta chặn ở trước mặt Mục Uyển, ánh mắt nhìn Mục Uyển sáng rực, như có rất nhiều điều muốn nói.
Mục Uyển dừng bước, có một số chuyện, phải để anh nói ra, cho anh một đáp án hết hi vọng, bằng không... sau này sẽ còn dây dưa, phiền phức.
"Có chuyện gì thế?" Mục Uyển hỏi.
Lục Bác Lâm nhìn Hắc Muội: "Tôi và cô chủ cô có lời muốn nói, phiền cô tránh đi một lúc."
"Cô ấy là người tôi tin tưởng, không cần tránh đi, anh muốn nói gì thì cứ nói đi." Mục Uyển lãnh đạm nói.
Lục Bác Lâm nhướng mày: "Em thật sự muốn gả cho Hạng Thịnh Duật sao?"
"Đúng." Mục Uyển chỉ nói một chữ, nhưng giọng điệu rất kiên định.
"Em biết lúc đầu khi em phát sóng trực tiếp, là anh ta tới tìm anh, bảo anh nói như vậy, không cho em minh oan, buộc em ly hôn, làm sao em có thể gả cho anh ta chứ?" Lục Bác Lâm bất đắc dĩ nói.
"Tôi biết, anh ấy cố ý làm như vậy là để tôi ly hôn." Ánh mắt Mục Uyển bình tĩnh.
"Anh ta không phải vì để em ly hôn, mà là muốn Hình Thiên khó xử, em ở cùng anh ta sẽ không hạnh phúc, anh ta là người quá nham hiểm, xảo trá." Lục Bác Lâm khuyên nhủ.
Mục Uyển mỉm cười, hình như ánh sáng mùa thu đã rơi vào trong mắt cô, cả người tỏa sáng lấp lánh: "Nếu anh ấy vì để Hình Thiên khó xử thì giờ đã sớm ra tay với Hình Thiên rồi, mà không phải tập trung tinh thần trên người tôi, mục đích của anh ấy là gì, bản thân tôi có thể phán đoán, không cần người đã từng phản bội tôi là anh tới nhắc nhở. Hơn nữa, trước khi nói anh hãy cân nhắc một chút, nếu lời anh bây giờ bị Hạng Thịnh Duật nghe được, tôi cam đoan, anh sẽ chết rất thê thảm."
"Uyển Uyển, từ trước đến giờ anh luôn thích em, điểm này chưa từng thay đổi." Lục Bác Lâm vô cùng đáng thương nhìn Mục Uyển.
"Anh hãy mau thu cái hư tình giả ý của anh lại."
"Anh không phải hư tình giả ý, từ khi em cứu anh, trong tim anh đã chỉ có mình em."
Mục Uyển nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Bác Lâm, đã không còn vẻ ngây ngô thủa thiếu thời mà đã trở nên thành thục.
Mục Uyển bước về phía anh một bước, đứng thẳng trước mặt anh, không khí xung quanh hoàn toàn tương phản với vẻ mềm mại bề ngoài của cô, thậm chí lạnh lùng, kiêu ngạo, không ai dám đến gần.
"Anh không phải hư tình giả ý mà khi hẹn hò cùng tôi lại đồng thời có quan hệ với dì nhỏ của tôi. Khi tôi tuyệt vọng bất lực, anh lại vì lợi ích, tiền tài, quyền lợi mà cưới dì nhỏ tôi. Anh còn mặt mũi gì mà ở trước mặt tôi nói anh chân tình, thực lòng. Anh nói Hạng Thịnh Duật giở trò để tôi ly hôn, là vì anh ấy thích tôi, còn anh đồng lõa với anh ấy, là vì anh nhu nhược, hay hèn hạ?"
"Anh làm thế cũng vì thích em." Lục Bác Lâm thốt lên.
"Thích tôi? Anh dựa vào cái gì để thích, dựa vào bây giờ anh là người đàn ông của Hạng Tuyết Vi hay là dựa vào anh đang ăn bám, đồng thời với thích tôi, làm phiền anh hãy so sánh bản thân với Hạng Thịnh Duật một chút, anh có đẹp trai như anh ấy không, có năng lực như anh ấy không? Có địa vị và quyền lực như anh ấy không? Nếu anh không có, anh dựa vào cái gì mà thích tôi." Mục Uyển lạnh lùng nói.
"Em không phải người phụ nữ như thế." Lục Bác Lâm khẳng định.
"Đúng là tôi không bợ đỡ, nhưng tôi không mù, một tờ tiền rơi trên phân và một đống tiền còn nhiều hơn kim cương, tôi không cần thiết đi nhặt tờ tiền đó, nếu không thì không chỉ là mắt mù, mà đầu óc cũng hỏng rồi." Mục Uyển không hề che giấu sự chán ghét của mình.
"Bây giờ anh thấy em đúng là mắt mù rồi, có thể Hạng Thịnh Duật đang tính kế em đấy." Lục Bác Lâm hơi mất bình tĩnh, hô hấp dồn dập.
"Tôi dám gả, thì dám gánh chịu hậu quả, trái lại, bây giờ anh nói với tôi những lời này là muốn chịu hậu quả sao? Sau này nhìn thấy tôi thì tránh xa một chút, tôi còn có thể khách khí gọi anh một tiếng cậu út, nếu anh còn dây dưa, tôi sẽ nói với Hạng Thịnh Duật, anh biết tính cách của anh ấy rồi đấy." Mục Uyển nói.
"Em sẽ nói cho anh ta biết sao?" Lục Bác Lâm thật sự hơi hoảng sợ.
"Lần này thì không, nhưng lần sau thì sẽ." Mục Uyển thẳng thắn: "Hãy quý trọng cuộc sống hiện tại, đừng đứng núi này trông núi nọ, đợi đến khi Hạng Tuyết Vi không cần anh nữa, thì anh khóc cũng không kịp, tôi nói xong rồi, anh có thể đi."
Lục Bác Lâm sững sờ ngay tại chỗ, tiêu hóa lời của Mục Uyển.
Mục Uyển bước qua anh ta, tiếp tục chạy về phía trước.
Khi cô chạy vòng tiếp theo, Lục Bác Lâm đã không còn ở đó nữa.
Có một số đàn ông, tinh lực tràn đầy, không quản được bản thân, nhìn thấy người đẹp là muốn có được.
Sau khi có được thì sao, nhìn thấy người đẹp khác, lại không khống chế được, kết quả, rốt cuộc không một ai ở lại bên cạnh anh ta.
Chẳng qua là vốn liếng để khoe khoang, trên thực tế, người phụ nữ đẹp tuỳ tiện bị anh ta đạt được, có ai không phải một bờ môi son hàng nghìn người nếm chứ.
Tất nhiên, đó là sự theo đuổi của mỗi người, có một số người chỉ theo đuổi sự vui vẻ, số lượng, họ cảm thấy rất thành công, cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng cái cô muốn là một chữ tình, đã định trước vô duyên với Lục Bác Lâm, cũng vô duyên với... Hình Thiên.