Chương 1101: Em Chẳng Có Gì Ngoài Anh
CHƯƠNG 1101: EM CHẲNG CÓ GÌ NGOÀI ANH
“Chúng ta tạm thời đình chiến đi.” Mục Uyển nói.
“Tạm thời?” Anh cúi nhìn cô đang dựa trong lòng mình: “Em còn định gây chiến với anh đấy à?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đã không khóc nữa, nhưng vành mắt vẫn ửng đỏ.
Không biết là vì bệnh đến hồ đồ, hay là vì giấc mơ đã kích động phần yếu mềm trong tim cô.
Cô nghĩ, thực ra mình là một kẻ thất bại.
Không có người thân, bạn bè, cũng chẳng ai yêu cô, từ trước tới nay, chỉ có cô tự quyết định mọi thứ, cô độc một mình.
“Em biết, anh không thể nào yêu em, cũng sẽ không yêu em, nhưng hình như, em lại chẳng còn gì khác ngoài anh.” Mục Uyển nói, mắt nhòe đi.
Nếu không phải có Hạng Thịnh Duật tác động phía sau, cô cũng sẽ chẳng có danh hiệu phu nhân An Ninh.
Nếu anh không tới, thì người mà cô mua được có lẽ chỉ là những người bình thường giá 3 đến 15 tỷ ở chợ đen thôi.
Càng đấu với anh, cô càng cảm thấy mình vô dụng, càng vô dụng, cô lại càng bực tức, mà càng bực tức lại càng ghét bản thân mình, ghét thế giới này.
Cô dường như đã trở thành một sâu mọt bị người đời ghét bỏ, cứ tưởng làm ra vẻ, ngang ngược, bảo vệ cái gọi là tôn nghiêm nhưng thực ra từ lâu đã bị người ta coi thường, chà đạp tôn nghiêm rồi.
Cô cực kỳ không thích bản thân của bây giờ huống hồ là người khác.
Giọt lệ long lanh lăn xuống khóe mắt.
Hạng Thịnh Duật nhìn sâu vào mắt cô, đưa tay lau đi nước mắt cho cô: “Có anh, là đủ rồi, em chỉ là một cô gái, năm nay mới hai mươi mấy tuổi, đừng tự làm bản thân quá áp lực, đừng quá hiếu thắng, cũng không cần tranh đoạt thắng thua.”
Mục Uyển cười.
Anh sao có thể thuộc về cô được?
Hình Thiên cô còn không giữ nổi, huống hồ là người có dã tâm lớn như anh.
Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ tự tay đâm dao vào trái tim cô, ghét bỏ, khinh thường, lạnh nhạt, và cười nhạo cô.
Cô nhắm mắt lại, bị người ta ruồng bỏ, phản bội, chán ghét nhiều quá, nên cô tự dựng lên một bức tường ngăn trong lòng mình.
Cô đã không thể tin tưởng thêm được ai nữa, ngoài chính mình ra.
Nửa đêm, cô sốt cao không hạ, trong mơ hồ hình như cô có nghe có tiếng ai đó nói chuyện.
Nhưng đầu nặng trĩu, không mở mắt ra được, cô lại chìm vào hôn mê.
“Sao lại như vậy được, chỉ rơi xuống nước thôi! Nhiệt độ ở đây bình thường lên tới 30 độ, không nên sốt đến mức này chứ, cô ấy còn uống thuốc tiêu viêm và canh gừng đường đỏ rồi.”
“Xin ngài bớt nóng, tôi phải lấy máu về xét nghiệm trước, để xem tình hình ra sao?” Vị bác sĩ tận tụy nói.
“Cái gì, cô ấy đã sốt cao vậy rồi, còn phải lấy máu? Cơ thể vốn dĩ đã không có dinh dưỡng rồi, lấy máu nữa thì đến bao giờ mới bổ sung lại được?” Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
Sở Giản đứng bên cạnh cạn lời, than trong lòng, không nhịn nổi, nói: “Lúc sốt phải lấy máu để xét nghiệm xem có bị nhiễm virus không, hay là do nguyên nhân khác, nếu là do virus thì phải dùng thuốc khác ạ.”
Hạng Thịnh Duật liếc Sở Giản một cái: “Lấy một giọt là đủ rồi, trông cô ấy đã gầy không còn thịt rồi kìa.”
Sở Giản: “…”
Bác sĩ: “…”
Giọt máu này, đúng là không dễ lấy mà.
Bác sĩ lấy ống tiêm nhỏ nhất, rút một nửa ống máu: “Vậy tôi quay về làm hóa nghiệm, kê thuốc, rồi quay lại.”
Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ: “Mất bao lâu?”
“Khoảng tầm 1 tiếng.” Bác sĩ nói.
“Cố gắng nhanh lên nhé.” Hạng Thịnh Duật dặn.
“Vâng, vâng.” Bác sĩ đáp, rồi đi về.
Hạng Thịnh Duật ngồi ở đầu giường, nhìn Mục Uyển đang hôn mê, ánh mắt nặng nề, như cả cơ thể đang chìm trong nước biển vậy.
Hơn 30 phút sau, bác sĩ quay lại.
“Thế nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Máu không có vấn đề gì, có lẽ là do bị nhiễm lạnh, cộng với áp lực tinh thần gây nên, nếu được, thì đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi đề nghị đi khám lại tổng quát, rồi đếngặp bác sĩ tâm lí.” Bác sĩ nói xong thì truyền nước cho Mục Uyển.
“Áp lực tinh thần?” Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển, nhớ lại cô từng vừa khóc vừa nói: “Hình như ngoài anh ra, em chẳng có gì hết.”
Anh nhíu mày, ánh mắt như sâu hơn: “Ngoài anh ra, em còn muốn có gì nữa?”
“Giờ đã là 3 giờ sáng rồi, sao ngài vẫn chưa ngủ, hôm qua lẫn hôm kia ngài đã không ngủ rồi.” Sở Giản đau lòng nhắc nhở anh.
“Cậu về nghỉ trước đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Phu nhân hiện đã được truyền nước rồi, bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì, đợi cô ấy tỉnh lại làm kiểm tra tổng quát một lần rồi đến gặp bác sĩ, ngài nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Sở Giản không đi.
Hạng Thịnh Duật nhìn lên chai nước truyền.
“Bình nước này chảy chậm, 1 tiếng rưỡi nữa mới xong, tôi sẽ ở đây trông chừng, không có chuyện gì đâu.” Sở Giản nói.
“Mấy ngày nay cậu cũng không nghỉ ngơi rồi, về đi, chuyện của tôi tôi tự có tính toán.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Giản vẫn không đi: “Ngài chiều cô ấy quá, phụ nữ càng được chiều càng ngang bướng.”
“Đến lượt cậu dạy tôi à, cậu có bạn gái bao giờ chưa?” Hạng Thịnh Duật nói vẻ chê bôi, rồi liếc ra phía cửa: “Muốn tôi phải động tay à?”
Sở Giản hít sâu một hơi, bất lực, cúi thấp đầu bước ra ngoài.
*
Mục Uyển mơ hồ tỉnh lại, qua cơn sốt cao, cô cảm giác đầu váng vất, đến không khí cũng không còn như ngày thường.
Cô nghiêng đầu nhìn, Hạng Thịnh Duật vẫn đang ngủ, dáng vẻ vô cùng quen thuộc.
Nói về tướng mạo, anh đúng là đẹp thật, gương mặt điển trai, ngũ quan tinh tế, kế thừa ưu điểm của ba mẹ, môi hồng răng trắng. Nhưng kết hợp với tính cách của anh, thì đẹp thế nào cũng thành phù du hết, bị anh làm cho tức chết, thì đến nhìn thấy mặt cũng ghét.
Cô ngồi dậy, vậy mà Hạng Thịnh Duật vẫn ngủ say.
Anh của trước đây luôn cảnh giác cao độ.
Không phải là bị lây sốt từ cô rồi đó chứ?
Cô áp tay lên trán anh, không sốt.
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô, mở hé mắt: “Còn sờ trán anh cơ à?”
Anh giơ tay áp lên trán cô, thấy cô hạ sốt rồi, anh thở phào một hơi, nhắm mắt lại: “Anh ngủ thêm chút nữa, em tự chơi một mình nhé.”
Mục Uyển: “…”
Cô rời giường, đánh răng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi ra mở cửa.
Lã Bá Vĩ đứng ngay trước cửa.
Mục Uyển có hơi bất ngờ, đóng cửa lại, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Bowie cho tôi địa chỉ của cô, tôi đã nhận được tiền rồi, bây giờ tới cũng là chuyện bình thường.” Lã Bá Vĩ nói.
“Nhọc anh rồi, anh ăn sáng chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Đã ăn rồi, cô muốn ăn gì, tôi đi mua.” Lã Bá Vĩ nói.
“Anh là đồng minh của tôi, cùng đứng trên một chiếc thuyền, cùng sống cùng chết, chứ không phải là tùy tùng của tôi, đừng coi mình như người giúp việc, tôi tôn trọng anh.” Mục Uyển nói.
“Hình Thiên mất đi cô là tổn thất của anh ta.” Lã Bá Vĩ nói.
Ánh mắt Mục Uyển có hơi thay đổi, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Cô không để bất kì ai phát hiện, nói: “Tôi xuống tầng ăn đây, nếu vẫn chưa no, thì anh có thể đi cùng tôi, tôi có chuyện muốn nói.”