Chương 1242: Em Có Yêu Anh Không?
CHƯƠNG 1242: EM CÓ YÊU ANH KHÔNG?
Hạng Thịnh Duật vui vẻ cười: “Thế em có yêu anh không?”
“Giải quyết việc này trước đã.” Mục Uyển từ chối trả lời.
Hạng Thịnh Duật giữ lấy tay cô.
Xe ở bên ngoài đã chuẩn bị xong.
Từ đến đến hoàng cung mất khoảng nửa tiếng.
Lúc ở trên đường, Mục Uyển nhận được tin nhắn của Bạch Nguyệt: “Tôi đã tới nơi rồi, ở đây có rất nhiều người, Hạng Vũ Thái cũng ở đây, Hoa Quan Lâm cũng vậy, mọi người cẩn thận.”
“Ừ, một lát nữa chúng tôi tới.” Mục Uyển trả lời.
Lúc họ vào hoàng cung bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, không chỉ là bị thu binh khí, đổi xe đến cả điện thoại cũng bị tịch thu, còn kiểm tra xem trên người có gắn camera giám sát không?
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật: “Còn nghiêm khắc hơn cả trước đây, điện thoại cũng không được đem theo.”
Hạng Thịnh Duật cong khóe môi, giống như là mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh: “Đừng sợ.”
“Em không sợ.” Mục Uyển trả lời.
Họ ngồi trong chiếc xe riêng của hoàng cung, đi tới sảnh lớn.
Vừa vào trong sảnh lớn, thì đã nghe thấy tiếng Lan Ninh phu nhân hét lên: “Hạng Thịnh Duật, còn không mau nhận tội!”
Hạng Thịnh Duật liếc mắt đến chỗ Lan Ninh phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì, vừa tới đã hỏi tôi nhận tội hay không?”
“Cậu còn dám giảo biện, Ân Minh đã khai hết rồi, là do cậu chỉ thị.” Lan Ninh phu nhân nghiêm giọng: “Bắt cậu ta lại.”
Một đám vệ binh chạy từ trong ra, mục tiêu là Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật liếc mắt một lượt, cong khóe môi.
Mục Uyển chặn trước mặt Hạng Thịnh Duật, nghiêm giọng nói: “Còn chưa định tôi, các ngươi muốn tạo phản cùng Lan Ninh phu nhân à?”
Vệ binh vừa nghe như vậy, bị Mục Uyển uy hiếp, đảo mắt nhìn nhau, không dám hành động.
“Chỉ dựa vào lời nói của cậu ta, bà liền nói rằng do tôi chỉ thị? Nếu như cậu ta bị bà mua chuộc thì sao?” Hạng Thịnh Duật cười hỏi Lan Ninh phu nhân.
“Ân Minh là người nhà mẹ đẻ của cậu, ai có thể mua chuộc được cậu ta?!!” Lan Ninh phu nhân nghiêm giọng.
Hạng Thịnh Duật nhìn Lan Ninh phu nhân: “Bà cũng biết cậu ta là người nhà mẹ tôi, nếu như tôi muốn giết hoàng hậu, nhất định tôi sẽ mua chuộc người của bà, hoặc là người của nhà họ Hoa, tôi dùng người của tôi, bà cho rằng tôi thiểu năng à?”
“Cậu đừng có giảo biện, cậu chính là muốn người khác nghĩ như vậy, cho nên cố tình dùng người của mình.”
“Lan Ninh phu nhân.” Mục Uyển chặn lời của Lan Ninh phu nhân: “Có thể đưa người qua đây không? Bạch Nguyệt còn chưa bắt tay điều tra, bà đã ngông cuồng đưa ra kết luận, bà làm việc vội vã như vậy, tiền trảm hậu tấu sao? Hơn nữa, tôi và hoàng hậu tình cảm tốt đẹp, Hạng Thịnh Duật sao phải giết bà ấy?”
Ánh nhìn của Mục Uyển dừng trên người Hoa Cẩm Vinh: “Hoàng thượng, ngài nói xem? Tôi cảm thấy bây giờ người làm chủ ở đây giống như là Lan Ninh phu nhân vậy, bà ấy lại dám ra lệnh cho vệ binh của hoàng cung? Hoàng thượng, ngài hay nói lời công bằng đi.”
“Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho hoàng hậu, hoàng hậu chết không rõ ràng đó hoàng thượng.” Lan Ninh phu nhân nói.
“Bà cũng biết rằng hoàng hậu chết không rõ ràng, nếu đã không rõ ràng, vậy thì tùy tiện vu khống cho một người là không được.” Mục Uyển liếc nhìn Lan Ninh phu nhân.
“Tôi có vu khống sao? Là mấy người đang giảo biện, nhân chứng vật chứng đều có.” Lan Ninh phu nhân nói.
“Nếu như đã có nhân chứng vật chứng, thì bà gấp gáp cái gì, đợi điều tra xong, nhân chứng vật chứng vẫn vậy, còn sự thật lúc đó sẽ rõ ràng thôi.” Mục Uyển trầm giọng nói.
“Hoàng thượng.” Bạch Nguyệt tiến lên phía trước: “Tôi cảm thấy An Ninh phu nhân nói rất đúng, dù là tội danh gì, cũng cần phải đợi điều tra rõ ràng xong mới có để đưa ra kết luận.”
“Vậy hãy thẩm vấn ngay bây giờ đi.” Lan Ninh phu nhân nói: “Đưa Ân Minh lên đây.”
Hoa Nhiên không nhịn được nữa, bước lên phía trước, kéo tay của Hoa Cẩm Vinh: “Phụ hoàng.”
Hoa Cẩm Vinh nhìn Hoa Nhiên, thấp giọng: “Con lên đây làm gì, quay về đi, đây không phải nơi con nên ở.”
“Tại sao lại không phải nơi công chúa được ở? Người chết là mẫu hậu của công chúa, là người thân cận nhất của công chúa, công chúa có quyền ở đây nghe thẩm vấn, nghe ra chân tướng sự việc.” Mục Uyển nói.
“Đúng vậy, phụ hoàng, con muốn nghe.” Hoa Nhiên nắm chặt lấy tay Hoa Cẩm Vinh, tay và mắt đều thể hiện sự phiền não và ủy khuất.
Hoa Cẩm Vinh cũng không muốn cãi nhau vì việc này: “Vậy con nghe đi.”
Ân Minh bị áp giải lên.
Anh ta cúi thấp đầu, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, bị ép quỳ xuống đất, nhưng vẫn tiếp tục cúi đầu, không dám nhìn bất cứ ai.
Bạch Nguyệt đi đến trước mặt Ân Minh, hỏi: “Là anh giết hoàng hậu?”
Ân Minh cẩn thận nhìn về hướng Hạng Thịnh Duật, đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của Hạng Thịnh Duật: “Đúng vậy, là do Hạng tướng quân sai bảo.”
Nói rồi, Ân Minh lập tức cúi đầu, siết chặt tay, cả người phát run lên, mày cũng chau lại.
“Sao anh ấy lại giết hoàng hậu?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi không biết. Cậu ấy không nói với tôi, tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi.” Ân Minh nói.
Bạch Nguyệt cau mày, nhìn Hạng Thịnh Duật: “Tại sao anh giết hoàng hậu?”
“Đúng vậy, tại sao tôi phải giết hoàng hậu? Lại còn dùng họ hàng của mình, tôi có lí do gì?” Hạng Thịnh Duật cười hỏi, nhìn về phía Ân Minh: “Anh họ, chị dâu với cháu trai đi đâu rồi?”
Ân Minh rơi vào hoảng loạn, nhìn Hạng Thịnh Duật: “Họ… đi du lịch rồi.”
“Đi du lịch ở đâu rồi?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Ân Minh nhìn về hướng Lan Ninh phu nhân: “Đi Nhật Bản.”
“Đi theo đoàn, hay tự đi?” Hạng Thịnh Duật tiếp tục truy hỏi.
“Tự, tự đi.” Ân Minh ngập ngừng nói, đầu vẫn cúi, hơi thở không ổn định, cả người run rẩy, không ngừng chảy mồ hôi.
Bạch Nguyệt vừa nhìn là đã hiểu.
“Tự đi? Tôi lại không tra ra ghi chép xuất cảnh sang Nhật Bản.” Hạng Thịnh Duật cong khóe môi.
“Tôi cũng không biết họ đi đâu rồi, có thể họ không đi, họ nói với tôi như vậy.” An Minh phiền não nói.
“Có phải họ bị người khác bắt cóc dùng để uy hiếp anh, có đúng không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Không, không phải.” Ân Minh sắp khóc đến nơi, liên tục lắc đầu, cả người đều đang bị vô số cảm xúc áy náy, tự trách, khủng hoảng, lo lắng sợ hãi bao trùm.
“Tâm trạng của anh ta không ổn định, để anh ta nghỉ ngơi một chút đi, đưa người thứ hai lên đây.” Bạch Nguyệt nói.
Lan Ninh phu nhân căm hận trừng mắt nhìn Ân Minh: “Đưa Sở Nguyên lên đây.”
Ân Minh không nói gì cả, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, Hoa Nhiên trong lòng đã biết rõ đáp án, hung ác liếc nhìn Lan Ninh phu nhân.
Mẫu hậu của cô, là do Lan Ninh phu nhân giết chết, mục đích là để vu hại Hạng Thịnh Duật.
“Phụ hoàng, con đã hiểu rõ rồi.” Hoa Nhiên hạ thấp giọng nói với Hoa Cẩm Vinh.
Hoa Cẩm Vinh ngơ ngác nhìn Ân Minh, không có phản ứng gì.
“Đừng ép con phải hận người.” Hoa Nhiên trừng mắt oán hận nhìn Hoa Cẩm Vinh.
Hoa Cẩm Vinh sững người, nhìn Hoa Nhiên.
“Đến cả con người cũng không cần nữa rồi sao?” Hoa Nhiên mắt đỏ hoe nói: “Con nói với người nhiều như vậy, người bị ma nhập rồi à? Người không còn là phụ hoàng yêu thương con nữa rồi à?”
Hoa Cẩm Vinh nắm thật chặt tay của Hoa Nhiên.
“Phụ hoàng, con chóng mặt, người đưa con về, có được không?” Hoa Nhiên cố ý nói lớn.
Hoa Cẩm Vinh gật đầu, đỡ Hoa Nhiên ra ngoài…