Chương 741: Tình Thâm Sâu, Mưu Mịt Mờ
CHƯƠNG 741; TÌNH THÂM SÂU, MƯA MỊT MỜ
"Thật ra, anh ấy sẽ không trở về, đúng không?" Bạch Nguyệt nhu hòa hỏi.
"Lăng Kiệt từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì, hơn nữa, sẽ làm theo những gì mình muốn.
Thật ra, nó không cần khổ cực như vậy, chỉ cần một câu nói của bố nó, nó liền có thể một chút phấn đấu mười năm, nhưng mà nó không nguyện ý, khư khư cố chấp, từ bộ đội đặc chủng đi lên, làm tới chức Quân trưởng." Tống Tâm Vân nói.
"Anh ấy vốn là người bảo thủ, chỉ nghe bản thân mình, mặc kệ ý nghĩ của người khác, mặc kệ điều đó là sai, đối với người thân như vậy, đối với người yêu cũng như thế, đối với bạn bè chịu trách nhiệm, đối với quân khu chịu trách nhiệm, đối với quốc gia chịu trách nhiệm, đối với đất nước chịu trách nhiệm, duy chỉ có mắc nợ người thân, người yêu." Bạch Nguyệt mang theo tức giận nói.
"Có thể đối với nó mà nói người thân, người yêu, là một phần của mình."
"Vì vậy chúng ta cần phải chính là chấp nhận việc anh ấy vứt bỏ chúng ta." Bạch Nguyệt vành mắt lần nữa đỏ lên, đó là màu đỏ tanh, giống như màu máu.
Tống Tâm Vân cầm tay Bạch Nguyệt: "Mẹ hiểu sự tức giận của con, con đợi nó lâu như vậy, nó rời đi, chắc hẳn cũng không muốn con lo lắng."
"Anh ấy rời đi, không phải là không muốn con lo lắng, mà là anh ấy sợ con dùng vũ khí sinh hóa đổi lấy tính mạng của anh ấy. Anh ấy chỉ muốn rời đi, bọn con tìm không được, con cũng sẽ không dùng vũ khí sinh hóa đi trao đổi, anh lại vì đất nước chịu trách nhiệm."
"Lăng Kiệt chính là một người chính nghĩa như vậy, từ nhỏ chính là, không muốn tiếp nhận những gì người nhà cho, không muốn cướp đoạt của người khác. Thậm chí đến thăng chức, cũng là từng bước từng bước một vững chắc đi lên. Vốn nó có thể làm Tổng thống, nhưng nó không muốn, nâng đỡ Thẩm Diên Dũng, tha thứ cho nó đi." Tống Tâm Vân khuyên.
"Con không tha thứ, anh ấy có thể dễ dàng vứt bỏ con, chính là không xứng đáng với tình yêu của con. Anh ấy yêu Tổ quốc, Tổ quốc chưa hẳn biết, anh ấy không yêu con, con biết." Bạch Nguyệt dứt khoát nói, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tống Tâm Vân biết, Bạch Nguyệt lần này quả thực rất ủy khuất.
"Hoặc đây chính là số mệnh của phụ nữ chúng ta, phụ nữ cần tình yêu, nhưng thứ đàn ông cần lại mãi mãi lớn hơn những gì chúng ta tưởng tượng." Tống Tâm Vân bất đắc dĩ nói.
"Chỉ là những gì Cố Lăng Kiệt và Cố Thanh Hùng cần, không phải là những thứ chúng ta có thể cho mà thôi." Bạch Nguyệt hiu quạnh nói.
"Còn nhớ bảy năm trước, khi con bị Thanh Hùng bắt cóc, con nói gì với mẹ không? Con nói, phụ nữ cần, có điều là tình yêu và sự quan tâm của đàn ông, nếu như hôn nhân không có tình yêu, thì chính là nấm mồ chôn vùi chính mình.
Mẹ vì những lời này của con, khó chịu thật lâu, bởi vì mẹ biết Thanh Hùng lấy mẹ, không phải là bởi vì muốn, sau đó ở chung, mẹ cũng không có cảm giác được ông ấy muốn, nhưng cũng không thể cả đời như vậy." Tống Tâm Vân nhu hòa nói.
"Đời người chỉ sống có một lần, mẹ của con, bởi vì chấp niệm trong tình yêu, điên cuồng cả một đời, đến chết. Nhưng người đàn ông kia vẫn không quay đầu liếc nhìn. Con không muốn cả đời sống tạm bợ như vậy, con đồng ý với anh ấy, con sẽ không cam chịu, nhưng mà mỗi khi con nghĩ đến anh ấy vứt bỏ mình, con sẽ không chịu được, cả người sẽ phát điên.
Con của trước kia, luôn sống vì người khác, lần này là lần cuối cùng con đợi anh ấy. Sau lần này, con sẽ chỉ sống cho chính mình." Bạch Nguyệt nói một cách quyết liệt.
"Được, mẹ ủng hộ con." Tống Tâm Vân nức nở nói.
Bạch Nguyệt ngược lại tỉnh táo, cảm giác mình không nên tức giận với Tống Tâm Vân, Tống Tâm Vân có lẽ còn khó chịu hơn so với cô: "Thực xin lỗi mẹ, con kích động rồi."
"Con vẫn còn trẻ, còn có hi vọng, mẹ già rồi mới hiểu được, mẹ cả đời này sống vô dụng rồi. Nhưng cũng không có cách nào thay đổi, càng không có cách nào đi ngược lại với thời gian. Con đối với Lăng Kiệt cố chấp, đối tốt với nó, mẹ đều nhìn thấy hết. Chỉ có điều, trong tâm trí của họ không chứa đựng tình yêu. Tiểu Nguyệt, mẹ hy vọngcon vui vẻ, hy vọng con hạnh phúc." Tống Tâm Vân thành thành ý nói.
Trái tim của Bạch Nguyệt vẫn đau như trước: "Để con đợi anh ấy một lần cuối cùng."
"Có thể, nhưng đừng ở chỗ này, buổi tối nơi này sẽ lạnh hơn, đầu gối của con a~, các đốt ngón tay a~, sẽ chịu không nổi, đừng sinh bệnh, không phải muốn vì chính mình mà sống sao?"
Bạch Nguyệt biết Tống Tâm Vân là quan tâm cô.
Cô không muốn làm cho người quan tâm mình khổ sở, đứng lên, cùng theo Tống Tâm vân trở về.
Thủ Thủ được tiểu Hạ chăm sóc, đã ngủ rồi.
"Mẹ cho người làm nóng cơm lại." Tống Tâm vân nói, đi vào phòng.
Bạch Nguyệt nhìn qua bóng lưng của Tống Tâm Vân, kỳ thật, Tống Tâm Vân làm tốt hơn cô, so với cô có thể khống chế tâm trạng, cô không thể thản nhiên được như vậy, trong khi bi thương vẫn còn có thể chăm sóc người khác.
Trong ánh mắt đều là hơi nước, hơi nước ngưng kết, liền biến thành nước mắt.
Tống Tâm Vân đi ra, đem cơm nóng đặt trước mặt cô, mỉm cười nói: "Ăn cơm trước, đừng để dạ dày chịu đói, hại lắm."
Trong nháy mắt như vậy, cô có chút mềm lòng, ý niệm trong đầu hiện lên, nếu không thì cứ như vậy mang theo Thủ Thủ, sống chung với Tống Tâm Vân, không mong muốn gì hơn nữa.
Nhưng, lòng của cô thắt lại thật chặt, rất không cam lòng, chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay, tâm trạng lại đột nhiên sụp đổ.
Cô từng mắc bệnh tâm thần, bệnh tâm thần nếu như lần nữa tái phát, có thể sẽ nghiêm trọng hơn so với tình huống trước mặt, hơn nữa, sẽ không dễ dàng khỏi.
Cô rất sợ, sẽ bị bản thân dồn ép đến mức tái phát bệnh tâm thần, khó chịu với chính mình, còn gây tổn thương cho người khác.
Mà cô tổn thương, không phải là người xa lạ, mà là những người quan tâm đến cô.
Cô cúi đầu bới cơm, rồi lại ăn không trôi, tùy tiện ăn vài miếng: "Mẹ đi ngủ đi, con đợi anh ấy trở về."
"Con cũng đi ngủ sớm một chút đi, nếu như Lăng Kiệt trở về, con khi thức giấc liền thấy được." Tống Tâm Vân nói.
"Vâng." Bạch Nguyệt đáp.
Tống Tâm Vân lo lắng nhìn cô một cái, quay về phòng ngủ.
Cô căn bản là ngủ không được, mặc dù vô cùng đau đầu, nhưng vẫn ngủ không được như cũ. Cô ngồi ở trên ghế sofa chờ Cố Lăng Kiệt trở về.
Ngủ một mạch đến năm giờ rưỡi, Tống Tâm Vân đã rời giường, liếc thấy Bạch Nguyệt vẫn ngồi ở trên ghế sofa, đau lòng nói: "Con đã ngồi ở đây cả đêm rồi, tranh thủ thời gian đi ngủ, mẹ nhìn cho, Lăng Kiệt trở về, mẹ sẽ gọi con."
Bạch Nguyệt ánh mắt khô khốc, bất lực nhìn về phía Tống Tâm Vân: "Con nói sẽ cho anh ấy hai mươi tư tiếng, vẫn còn ba tiếng nữa, con có thể đợi."
"Con, đứa trẻ ngốc này, nó nếu như biết trở về, một tiếng cũng sẽ không để con đợi." Tống Tâm Vân tàn nhẫn nói ra chân tướng, không nghĩ tới cô đang rất mệt mỏi.
Bạch Nguyệt biết, nhưng trong lòng, chính là mang theo một khối tức giận, cô mang theo một chút hy vọng cuối cùng, cũng cho mình cơ hội cuối cùng.
Nếu như sau ba tiếng anh ấy không trở lại, cô sẽ không đợi thêm nữa, thực sự, sẽ không đợi thêm nữa.
Tống Tâm Vân thấy Bạch Nguyệt vẫn khư khư cố chấp, thở dài một hơi, tiến vào phòng bếp, làm bữa sáng.
Một tiếng đồng hồ sau, Thủ Thủ đã tỉnh lại, tiểu Hạ mang theo thằng bé đi xuống.
Thằng bé nhìn thấy Bạch Nguyệt, muốn ôm một cái.
Bạch Nguyệt không hề động, ánh mắt phức tạp đảo qua Thủ Thủ, thõng đôi mắt xuống, nước mắt chảy xuống gương mặt cô.
Nếu như lần này Cố Lăng Kiệt không trở lại, cô nhất định sẽ phát điên trong sụp đổ.
Trước kia cô đã đồng ý với anh, sẽ mang theo hy vọng tiếp tục sống, đi làm điều anh hy vọng cô làm. Nhưng mà anh từ bỏ cô, những lời nói trước kia không coi là gì nữa rồi...