Chương 236: Anh Quyết Không Từ Bỏ Em
CHƯƠNG 236: ANH QUYẾT KHÔNG TỪ BỎ EM
Bạch Nguyệt hoàn hồn lại, liếc sang Cố Lăng Kiệt.
Cô đang nghĩ, cô và Cố Lăng Kiệt trải qua nhiều khó khăn như vậy, mà đều không thể đến với nhau, có phải là bởi vì không thực hiện lời hứa với Đường Tiến Công hay không?
Sau khi cô đi, thay hình đổi dạng, mang theo tiểu Thiên đi đâu?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, đầu càng rối tung, rồi bắt đầu ngồi thiền.
“Em đang nhớ về chuyện ở thôn Đường Tiền, có chút hoảng.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Cố Lăng Kiệt cười, nhìn cô say đắm: “Anh không ngờ mẹ anh lại đồng ý cho chúng ta đến với nhau nhanh như thế này.”
“Mẹ anh thực ra rất yêu anh, ba năm trước, ba anh bắt cóc em, mẹ anh là người ngăn cản, nếu như không có mẹ anh, em có thể chết rồi, bà ấy không hề xấu, chỉ là cảm thấy anh phù hợp với người tốt hơn.” Bạch Nguyệt độ lượng giải thích.
“Lâu ngày sẽ biết được lòng người, họ sẽ phát hiện ra điểm tốt của em, cũng sẽ biết rằng em mới là người phù hợp nhất với anh.”
Bạch Nguyệt không nói, khoác chặt lấy cánh tay của Cố Lăng Kiệt.
Nếu cách ngày cô triệt để rời đi chỉ có ba tháng, cô cũng sẽ yêu Cố Lăng Kiệt, sau đó cũng sẽ không hối hận.
“Lăng Kiệt, chúng ta cùng làm một bài trắc nghiệm, trong một căn phòng, anh bị nhốt mấy năm, anh được thả đi, có thể đem theo một thứ, anh sẽ đem theo cái gì, đáp án có thể chọn có: cốc trà, cún con, nhật kí mà anh viết bao lâu nay, máy ghi âm, đáp án của anh là gì?” Bạch Nguyệt hỏi như tùy ý.
“Mấy thứ này có ý nghĩa gì, em muốn biết điều gì có thể hỏi trực tiếp, anh sẽ nói cho em, trừ cơ mật quân sự ra, sẽ không dấu em bất kì điều gì.” Cố Lăng Kiệt hiểu ra một số vấn đề.
“Em hỏi bừa thôi.” Bạch Nguyệt nhún vai nói.
“Em quen anh chắc được 6 năm rồi, em cũng hiểu được anh là người như thế nào, ý nghĩ của anh là gì, dò xét về điều này, không phù hợp anh với em trước đây, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Thái độ của em vẫn không đúng lắm.” Cố Lăng Kiệt hỏi trực tiếp.
“Lăng Kiệt, em chỉ là giả dụ thôi, nếu như có một ngày, giữa con anh và em, anh chỉ được chọn một, anh sẽ chọn ai?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Em.” Cố Lăng Kiệt nói không cần nghĩ.
“Nếu con mất thì anh sẽ chết không?” Bạch Nguyệt hỏi ngay sau đó.
“Em.” Mắt Cố Lăng Kiệt không hề chớp.
“Tại sao?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Trong điều kiện chọn một, con có thể có nhiều, nhưng em chỉ có một, nói về mặt tình cảm, anh chỉ có tình cảm với em, bài trắc nghiệm này đối với anh mà nói quá dễ dàng cũng có thể đưa ra quyết định, tiểu Nguyệt, đối với em thì sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Bạch Nguyệt trầm lặng, trong mắt phức tạp, sợ Cố Lăng Kiệt sẽ nhìn ra điều gì, cúi đầu xuống: “Em cũng không biết, con là vì sự lơ là của em mà bị bắt, nếu em không cần cậu bé, cậu bé sẽ rất đáng thương.”
“Sự lo lắng của em vốn không tồn tại, con cũng là con của anh, anh sao có thể không cần nó được? Đồ ngốc, không biết trong đầu đang nghĩ gì? Lo sợ không đâu.” Cố Lăng Kiệt gõ vào đầu cô.
Bạch Nguyệt trễ môi, nếu đã đưa ra lựa chọn, thì không muốn làm rối lên.”
Cô nhìn thấy rạp phim trước mặt: “Cùng đi xem phim đi, em với anh vẫn chưa xem một bộ phim nào.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nói âu yếm: “Muốn xem phim gì?”
“Không thích xem phim văn nghệ, xem phim khoa học viễn tưởng đi.” Bạch Nguyệt nhìn màn hình nói.
“Được.” Cố Lăng Kiệt trả tiền, mua một bịch bỏng lớn, 2 cốc cô ca, cùng cô vào rạp chiếu phim.
Phim Cố Lăng Kiệt chọn là “Người khác giới nổi dậy”,nội dung chính là phi thuyền xảy ra những sự cố, xuyên qua lỗ đen, rơi xuống một hành tinh xa lạ.
Trên đó có người ngoài hành tinh, xâm nhập vào cơ thể loài người, phần khoa học viễn tưởng kinh hãi.
Cô không thể xem được thể loại phim này, nhưng được xem cùng Cố Lăng Kiệt, cảm giác lại không giống nữa.
Họ rất giống một đôi tình nhân đang yêu nhau, cùng ăn bỏng ngô, xem phim, hưởng thụ thời gian ngọt ngào của hai người.
Cô liếc sang anh, anh đang xem màn hình phim, trên màn hình phát ra ánh sáng nhiều màu chiếu vào gương mặt anh tú của anh.
Cố Lăng Kiệt cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn về phía cô: “Sao vậy? Muốn uống coca không?”
Bạch Nguyệt cười: “Cảm thấy anh còn đẹp hơn phim.”
Cố Lăng Kiệt nhoẻn miệng, ôm bả vai cô, kéo vào lòng mình.
Bạch Nguyệt an tâm ngửi mùi hương sạch sẽ mát lạnh trên người Cố Lăng Kiệt.
Cô nghĩ kĩ lắm rồi, trong vòng ba tháng, cô sẽ cố gắng hết sức tìm ra hung thủ ở thôn Đường Tiền, nói rõ với Đường Tiến Công.
Sau khi cô giả chết, cũng sẽ không gả cho ai, càng không yêu thêm người khác.
Ba năm sau, Tô Khánh Nam thả cô, cô sẽ mang theo con của Cố Lăng Kiệt, yêu thực sự, không phải chiếm hữu.
Cô hiểu buông tay, sẽ để cuộc sống của Cố Lăng Kiệt có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Không oán không thẹn.
Xem xong phim, Bạch Nguyệt cũng suy nghĩ được hết rồi.
Cô và Cố Lăng Kiệt cuối cùng đi ra ngoài.
“Em hơi đói, cùng đi ăn đêm không?” Bạch Nguyệt mời.
“Được, ngày mai chuẩn bị đi lúc nào?”Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Sau khi ngủ dậy thôi, dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, chỉ là gấp rút lên đường.”
“Ngày kia anh đi Kim Nguyên, sau khi em xuống khách sạn thì nói với anh ở khách sạn nào, anh đặt mấy phòng cạnh em.” Cố Lăng Kiệt sắp xếp.
“Nghe không tồi, tối ăn gì? Hải sản, đồ nướng hay là quầy hàng thực phẩm?” Bạch Nguyệt hỏi, cười híp mắt nhìn ra quán đồ nướng ở không xa.
“Vậy thì ăn đồ nướng đi.” Cố Lăng Kiệt kéo cô qua đường.
Người ăn đồ nướng rất nhiều, sau khi họ chọn món, ngồi vào chỗ trong cùng.
Bạch Nguyệt còn cầm 2 chai bia, 2 đôi đũa dùng một lần đến.
Cố Lăng Kiệt cầm lấy, mở nắp bia, rót cho Bạch Nguyệt trước.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt say đắm.
Anh tuy không nói nhiều, bình thường cũng lạnh lùng, nhưng cô cảm thấy anh cũng được coi là mỹ nam rồi, mang lại cho người ta cảm giác vững chắc, yên tâm.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy ánh mắt của cô, giọng thanh: “Em còn nhìn anh như thế này nữa, anh sẽ đến khách sạn khẩn cấp.”
“Phì.” Bạch Nguyệt cười
Sau khi anh im lặng ít nói, thực ra anh cũng rất hài hước.
“Thôn Đồ có năm người, trừ Trình Châu Trường, Lã Hành Châu, Lã Lương Thành ra, anh nghĩ còn ai nữa?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề hỏi.
“Lúc nãy anh tra, Lã Hành Châu làm việc rất cẩn thận, ông ta thậm chí không có quan hệ gì với Lã Lương Thành, nếu nói đến những người đặc biệt, có lẽ là bố của em, Hình Bắc Xuyên, gần đây họ gặp nhau, nói chuyện rất lâu, xem ra là người quen cũ.” Cố Lăng Kiệt khó xử nói.
“Ông ấy á?” Bạch Nguyệt mỉm cười: “Nếu nói ông ấy là một người của thôn Đồ, không hề khó hiểu, có thể bỏ vợ, còn ép vợ nuất uất ức, làm ra được những chuyện mất trí này.”
Cố Lăng Kiệt nhìn ra nỗi lòng mà Bạch Nguyệt dấu kín, nắm lấy tay Bạch Nguyệt, hứa rằng: “Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bỏ lại em.”
Đọc trên APP Mê Tình Truyện thêm nhiều nội dung hấp dẫn hơn!